Xuyên Sách – Tôi [...] – Chương 6

10

 

Rất nhanh sau đó tôi lại phủ nhận suy nghĩ của mình.

 

Chắc chắn trong lòng Giang Diệc hiện giờ đang rất căm ghét tôi, sao có thể muốn gặp tôi chứ.

 

Nam chính thuộc về nữ chính, tôi chỉ là nữ phụ độc ác mà thôi.

 

Nhất định phải luôn nhớ vị trí của mình, nếu không thì sau này chỉ có bản thân chịu khổ.

 

Ban đầu tưởng rằng, việc Giang Diệc tham gia phỏng vấn chỉ là một lỗi nhỏ xuất hiện trong cốt truyện.

 

Không ngờ ngày hôm sau, một lỗi lớn hơn lại xảy ra.

 

Tôi mà lại nhận vào .

 

So với sự sửng sốt của tôi, hệ thống đã hoàn toàn sụp đổ.

 

Nó đã vất vả học thuộc lòng cốt truyện suốt ba năm, giờ đây tất cả đều bị Giang Diệc hủy.

 

Sau này sẽ xảy ra chuyện gì, ngay cả nó cũng không biết nữa.

 

Bây giờ nó chỉ cảm thấy lần đầu tiên hệ thống đã gặp phải Giang Diệc, thật là xui xẻo tám đời.

 

Tôi vội vàng an ủi nó: [Dù , tao vẫn sẽ tốt trách nhiệm của một nữ phụ độc ác.]

 

Hệ thống bất lực gật đầu: [Đến nước này chỉ có thể như thôi.]

 

[Cô phải ý một chút, đừng câu nam chính đến mức câu thật nhé.]

 

Những lời trong nhà vệ sinh hôm qua, hệ thống cũng đã nghe thấy.

 

Tôi ngượng ngùng.

 

Cả hai chúng tôi đều không biết bây giờ Giang Diệc thật sự muốn gì?

 

 

11

 

Đến ngày nhận chức, tôi đến công ty của Giang Diệc đúng giờ để báo cáo.

 

Không ngờ người hướng dẫn tôi lại chính là Lâm Uyển.

 

Nữ chính của cuốn sách này, một cái tên đồng nghĩa với mọi điều tốt đẹp.

 

Hiện tại ta cũng là trợ lý của Giang Diệc.

 

Trong sách mô tả tương lại ta sẽ chữa lành vết thương nội tâm của Giang Diệc, trở thành sự cứu rỗi duy nhất của ấy.

 

Sau khi đuổi nữ phụ độc ác như tôi đi, hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhau.

 

Theo diễn biến của cốt truyện, hiện tại hai người vẫn đang ở giai đoạn mập mờ.

 

Sau khi Lâm Uyển giới thiệu sơ lược về công ty với tôi, ta đưa tôi đến văn phòng của tổng tài.

 

Hôm nay Giang Diệc mặc chiếc áo sơ mi trắng mà tôi thích nhất, cởi ba chiếc nút áo trên cùng, có thể mơ hồ thấy xương quai xanh đẹp mắt dưới yết hầu và cơ n.g.ự.c săn chắc.

 

Ngay cả Lâm Uyển khi vào cũng hơi ngẩn người.

 

Tôi không nhịn thêm vài lần, chả trách nữ chính lại rung .

 

Mỗi ngày đi trong khung cảnh như thế này, ai mà chẳng thích chứ?

 

Giang Diệc biết chúng tôi đã vào ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

 

Nhìn vào tài liệu trên tay và lạnh nhạt : "Chỉ là một trợ lý thôi, không cần phải báo cáo với tôi mọi thứ."

 

Lúc này tôi cảm thấy ấy có hơi giả tạo.

 

Ăn mặc như chẳng phải là để quyến rũ Lâm Uyển sao? Người ta đến rồi lại còn cố tỏ ra lạnh lùng.

 

Nếu không loạn bây giờ thì còn đợi đến khi nào nữa?

 

Tôi lập tức đổi sang vẻ mặt ủy khuất, người đàn ông trước mặt đầy cảm: "Giang Diệc, em nhớ ."

 

Tay Giang Diệc đang lật giấy bỗng dừng lại, mặt không đổi sắc tôi thấy rõ tai ấy đỏ lên.

 

Lâm Uyển ngay lập tức mở to mắt, ánh mắt liên tục chuyển giữa tôi và Giang Diệc.

 

Vẻ mặt không giống đau lòng, mà giống như vừa biết một tin tức trời không thể tin nổi.

 

Mặc kệ đi, tôi tiến thêm một bước: "Chẳng lẽ không nhớ em sao?"

 

Lần này, tai Giang Diệc càng đỏ hơn, có xu hướng lan ra cả má.

 

Anh ấy ngẩng đầu Lâm Uyển một cái, vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Đừng những lời như trong giờ việc."

 

Anh ấy đứng dậy định rời đi.

 

Khi đi ngang qua tôi, tôi lập tức vặn chân, kêu lên "a" một tiếng và ngã về phía Giang Diệc.

 

Giang Diệc theo phản xạ ôm tôi vào lòng, đầu tôi trực tiếp va vào bộ n.g.ự.c đầy đặn của ấy.

 

Tôi thề, tôi tuyệt đối không phải cố ý chiếm tiện nghi của nam chính, mà là Giang Diệc ấn đầu tôi vào.

 

Lâm Uyển chứng kiến tất cả, trực tiếp sốc đến mức phải bịt miệng.

 

Theo phản xạ lùi về phía sau mấy bước, một câu "Xin lỗi", rồi lập tức chạy ra khỏi phòng việc.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...