Xuyên Sách – Tôi [...] – Chương 4

6

 

Anh ấy đặt chân tôi trở lại đuôi của mình.

 

Mặt ấy đỏ bừng: "Phàm Phàm, đừng đi, dùng sức thêm chút nữa."

 

Đột nhiên đầu óc tôi trống rỗng, không đúng, cực kỳ không đúng nha.

 

Cái này hoàn toàn không phải biểu hiện khi bị sỉ nhục.

 

Trong đầu vang lên tiếng kêu thất thanh của hệ thống: [Hỏng rồi ký chủ, tôi quên mất hôm nay là đêm trăng tròn, là ngày người sói dục.]

 

[Hơn nữa lúc nãy tôi bỏ sót một phần, trong sách viết không phải là chân trần mà phải đi giày cao gót đạp mới có hiệu quả.]

 

Những lời hệ thống sau đó càng ngày càng nhỏ.

 

Được, lắm, sao mày không đợi tao c.h.ế.t rồi mới cho tao biết?

 

Không đợi tôi kịp phản ứng, Giang Diệc đã đè tôi xuống giường, điên cuồng hôn lên môi tôi.

 

Dù tôi có đẩy thế nào cũng không đẩy ra .

 

"Giang Diệc, bình tĩnh lại đi."

 

Vừa xong, môi lại bị ấy bịt kín.

 

Tiến quân thần tốc, tàn bạo cướp đoạt.

 

Lần đầu tiên tôi phát hiện ra tay của Giang Diệc linh hoạt đến .

 

Sức kháng cự từ từ yếu đi, cơ thể tôi dần trở nên mềm nhũn.

 

Tôi cứ như bị Giang Diệc giày vò cả đêm.

 

 

7

 

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, Giang Diệc đang vùi đầu vào trong lồng n.g.ự.c tôi, đôi tai có lông xù mềm mại vô thức cọ xát vào người tôi, đuôi ấy thì quấn chặt quanh eo tôi.

 

Từ từ thoát khỏi sự trói buộc, tôi xoa thắt lưng rồi xuống giường, chậm rãi đi vào phòng tắm.

 

Tôi vừa tắm xong và mặc quần áo chỉnh tề, hệ thống lập tức xuất hiện.

 

Giọng nó như sắp khóc: [Ký chủ, may là không sao, tôi lo lắng c.h.ế.t đi .]

 

Tôi tức giận : [Mày còn mặt mũi nào xuất hiện nữa, lúc xảy ra chuyện mày chạy nhanh hơn ai hết.]

 

[Không phải đâu, bên chúng tôi có quy định không xâm phạm quyền riêng tư của ký chủ, nên hôm qua kết nối của chúng ta tự ngắt, giờ mới kết nối lại .]

 

Lời giải thích cũng coi như đầy đủ, tạm tha thứ cho nó.

 

[Vậy giờ chúng ta phải sao?]

 

Hệ thống suy nghĩ một lúc: [Có lẽ, đây cũng coi như một cách nhục khác nhỉ?]

 

Nghe câu này, tôi chỉ hận không thể thò tay vào não để đánh cho cái hệ thống này một trận.

 

Đêm qua nếu có ai bị nhục, thì người đó chính là tôi.

 

Miệng Giang Diệc thì dụ dỗ dịu dàng tác lại như dã thú , vừa mạnh bạo vừa dữ dội, hoàn toàn không biết điểm dừng.

 

Tôi suýt chút nữa bị ấy cho kiệt sức.

 

Nhưng câu tiếp theo của hệ thống lại khiến tôi thay đổi suy nghĩ.

 

[Đêm trăng tròn, lần đầu tiên của mình bị người phụ nữ mình ghét nhất cướp đoạt. Điều này sao có thể không coi là bị nhục chứ?]

 

Tôi đang định mắng thì dừng lại: [Có vẻ cũng có lý.]

 

[Vậy nên giờ chúng ta chỉ cần tiếp tục cốt truyện, nhanh chóng bỏ trốn là .]

 

Nói .

 

Tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị bỏ trốn.

 

Khi đến tủ đầu giường lấy điện thoại, tôi thấy trên lưng Giang Diệc có vài vết cào dài.

 

Có vẻ đêm qua tôi cũng không tha cho ấy.

 

Vì áy náy trong lòng nên tôi lấy hết tiền trong ví ra đặt bên cạnh Giang Diệc.

 

Số tiền này chắc đủ để ấy thanh toán viện phí về sau cho bà nội rồi.

 

Không lưu luyến nữa, tôi cầm đồ đạc, đầu cũng không quay lại mà chạy đi.

 

Để tránh Giang Diệc tìm thấy tôi, ngay ngày hôm đó tôi đã đặt vé máy bay ra nước ngoài.

 

Khi thấy thông báo cuộc gọi đến từ Giang Diệc, tôi đã ở sân bay chuẩn bị lên máy bay rồi.

 

Tôi không nghe máy, trực tiếp tắt nguồn, ném sim điện thoại vào thùng rác ở sân bay.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...