4
Không cho chúng tôi thời gian suy nghĩ, Giang Diệc nhận điện thoại, lập tức chạy ngay đến bệnh viện.
Hóa ra bà nội ấy bệnh đột nhiên trở nặng, cần phải phẫu thuật ngay lập tức.
Chi phí cao ngất, Giang Diệc của hiện tại không thể nào gánh nổi.
Hệ thống lại bắt đầu điên cuồng lật sách.
Có lúc tôi thật sự muốn báo cảnh sát, ai đó giúp tôi đổi cái hệ thống khác đi.
May mắn thay, lần này nó tìm thấy rất nhanh.
Dựa theo cốt truyện gốc, tôi sẽ chủ cho nam chính vay tiền, rồi cầu ấy ở bên tôi một đêm.
Trói ấy trong phòng khách sạn, ngày ngày lăng nhục, đánh đập.
Cuối cùng lại ném ấy ra ngoài như rác rưởi, để cho nam chính tự sinh tự diệt.
Hệ thống lẩm bẩm: [Sao lại cảm giác dòng thời gian nhanh hơn nhỉ?]
Tôi không để ý, trực tiếp cầm chi phiếu đi đến trước mặt Giang Diệc.
"Tôi có thể giúp bà nội , tối nay phải đến khách sạn với tôi."
Nói xong, tôi đã chuẩn bị tinh thần đón nhận ánh mắt đầy căm hận và khuất nhục của Giang Diệc.
Nào ngờ, Giang Diệc chỉ đỏ mặt, không tự nhiên ho khan vài tiếng.
Lí nhí : "Cái đó, hôm nay không tiện lắm, ngày mai không?"
Tôi sững sờ, sao lại khác với nội dung trong sách ?
Chỉ có thể tiếp tục theo kịch bản: "Không ! Phải là tối nay."
Cuối cùng Giang Diệc vẫn đồng ý, vẻ mặt giống như đã hạ quyết tâm rất lớn.
Có tiền rồi, bà nội Giang Diệc nhanh chóng tiếp nhận điều trị.
Ca phẫu thuật rất thành công, bà đã qua khỏi nguy hiểm.
Giang Diệc thở phào nhẹ nhõm, tôi một cái đầy biết ơn.
Tôi... sao cảm thấy diễn biến câu chuyện ngày càng kỳ lạ ?
Hệ thống này chắc chắn không có nhầm lẫn gì chứ?
5
Khi đến khách sạn, tôi đã gửi trước số phòng của mình cho Giang Diệc.
Sau đó, tôi triệu tập một số vệ sĩ cường tráng và chờ đợi Giang Diệc rơi vào bẫy.
Chín giờ tối, Giang Diệc gõ cửa phòng khách sạn như đã hẹn.
Vừa bước vào phòng, ấy đã bị mấy người vệ sĩ giữ lại và đánh ngất đi.
Để tiện cho mấy trai vệ sĩ buộc dây dễ dàng hơn, tôi đã ôm Giang Diệc suốt thời gian đó.
Điều kỳ lạ là Giang Diệc rõ ràng đã bất tỉnh tôi cảm thấy cơ thể ấy ngày càng nóng hơn.
Cho đến bước cuối cùng, khi chúng tôi còng tay Giang Diệc ra sau lưng, Giang Diệc cũng vừa tỉnh dậy.
Trong mắt ấy không có chút kinh ngạc nào, bình tĩnh đến lạ thường.
Hệ thống không khỏi khen ngợi: [Quả nhiên là nam chính, gặp nguy hiểm cũng không sợ hãi, nếu không sao ta có thể thành công chứ?]
Tôi rất tán đồng.
Giang Diệc mặt đỏ bừng: "Cô thích kiểu này à?"
Hệ thống: [Ký chủ, đừng quan tâm ta gì, cứ cởi quần áo ta ra, đẩy cho ngã xuống, dùng chân dẫm mạnh lên cơ bụng và cơ n.g.ự.c của ta ấy.]
Nghe hệ thống xong, tôi dùng sức kéo áo Giang Diệc ra.
Tôi có thể cảm thấy hơi thở của ấy trở nên nặng nề hơn. Hơi thở nóng hổi đó phả vào mặt tôi.
Đến khi thật sự thấy thân hình cường tráng của Giang Diệc, tôi không nhịn mà thở dài cảm thán: Nữ chính sau này sẽ ăn ngon rồi.
Đẩy Giang Diệc ngã xuống, tôi dẫm lên n.g.ự.c ấy.
Sắc mặt Giang Diệc càng đỏ hơn, gần như lan khắp người.
"Bụp" một tiếng, tai sói và đuôi sói của Giang Diệc đều bật ra.
Hệ thống ngạc nhiên mừng rỡ: [Ký chủ, tốt quá rồi, tai và đuôi của người sói là bộ phận dễ bị tổn thương nhất và chúng sẽ chỉ xuất hiện trước mặt vợ của chính mình thôi.]
[Bây giờ bị thấy rồi, Giang Diệc nhất định cảm thấy vô cùng nhục nhã. Cô mau dùng chân dẫm lên đuôi ta.]
Tôi do dự: [Mày chắc chứ?]
Tôi nhớ có người rằng đuôi của người sói là cái… thứ hai
Giọng điệu của hệ thống kiên quyết: [Đương nhiên, xem ta đã nóng bừng rồi, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn, qua là biết ta tức giận không hề nhẹ.]
Tôi liếc Giang Diệc. Lúc này trông ấy thật sự rất đau khổ giống như đang kìm nén điều gì đó.
Theo chỉ dẫn của hệ thống, tôi giẫm lên đuôi của Giang Diệc và thậm chí còn dùng lực nhiều hơn một chút.
Cảm thấy người dưới chân đột nhiên run bần bật và rên lên thành tiếng.
Tôi lo mình dùng quá nhiều sức nên nhấc chân định lùi lại thì một bàn tay to lớn bất ngờ tóm lấy cổ chân tôi.
Là Giang Diệc, ấy tháo còng tay từ khi nào thế?
Bạn thấy sao?