Xuyên Sách – Tôi [...] – Chương 12

21

 

 

 

Tôi đứng một mình trên ban công hóng gió.

 

 

 

Những lời Giang Diệc vừa vẫn vang vọng bên tai tôi.

 

 

 

Dường như càng ở bên ấy lâu, tôi càng không nỡ rời xa ấy.

 

 

 

[Ký chủ, tôi đã trở lại.]

 

 

 

Giọng quen thuộc vang lên trong đầu tôi, hệ thống đã trở lại.

 

 

 

với tôi rằng, sau khi cấp trên cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng nhiệm vụ của tôi trong thế giới này là: "Khơi dậy ý chí phấn đấu của nam chính, sau đó để nam nữ chính đạt đích thực."

 

 

 

Rõ ràng tất cả những điều này tôi đều đã thành công.

 

 

 

, nhiệm vụ của tôi đánh giá là hoàn thành, tôi có thể trở về thế giới ban đầu.

 

 

 

Hơn nữa, để bù đắp cho những chỉ dẫn sai lầm mà hệ thống đã đưa ra trong thời gian qua, họ cũng cho tôi một lựa chọn mới, có thể chọn ở lại thế giới này, mãi mãi bên cạnh Giang Diệc.

 

 

 

Lựa chọn này khiến tôi do dự.

 

 

 

Trong thế giới hiện thực, tôi không có cha mẹ có một người trai đã nuôi nấng tôi khôn lớn.

 

 

 

Khi cha mẹ qua đời, tôi mới bảy tuổi.

 

 

 

Anh trai mười tám tuổi đã gánh trên vai trách nhiệm chăm sóc tôi.

 

 

 

Giang Diệc trong thế giới này còn có bà nội trai chỉ còn mỗi mình tôi.

 

 

 

Hơn nữa tôi là vì cứu trai nên mới bị tai nạn xe mà chết.

 

 

 

Nếu tôi không quay về, có lẽ trai sẽ sống trong cảm giác tội lỗi cả đời.

 

 

 

[Tao có thể đi xem hình của trai trước khi quyết định không?] Tôi hỏi hệ thống.

 

 

 

[Dĩ nhiên là .]

 

 

 

Cơ thể tôi dần dần trở nên trong suốt.

 

 

 

Ngay lúc đó, Giang Diệc xông vào.

 

 

 

Nơi đáy mắt ấy là nỗi sợ hãi chưa từng có, ấy liều mạng chạy về phía tôi cuối cùng tôi vẫn biến mất.

 

 

 

22

 

 

 

Dưới hình dạng một linh hồn, tôi thấy người trai lâu ngày không gặp của mình.

 

 

 

Theo sát bên người ấy nhiều ngày.

 

 

 

Tôi biết ấy đã kết hôn và có con của riêng mình.

 

 

 

Cả gia đình trông thật hạnh phúc vui vẻ.

 

 

 

Chỉ là thỉnh thoảng khi thấy ảnh của tôi, trai vẫn không kiềm rơi lệ.

 

 

 

Nói xin lỗi với bức ảnh của tôi.

 

 

 

Nếu lúc đó ấy có thể phát hiện chiếc xe vượt đèn đỏ sớm hơn, tôi đã không phải hy sinh để cứu ấy.

 

 

 

Thật ra sau khi thấy trai đã có cuộc sống riêng, tôi đã quyết định ở lại bên Giang Diệc rồi.

 

 

 

Nhưng tôi vẫn cầu xin hệ thống cho tôi đi vào giấc mơ của trai.

 

 

 

Nói với ấy rằng tôi không chết, chỉ là đã xuyên không đến một thế giới khác, hiện giờ đang sống rất tốt.

 

 

 

Cũng có người có thể đồng hành cả đời, tôi sẽ mãi mãi chúc phúc cho ấy từ nơi đó, hy vọng ấy đừng sống trong cảm giác tội lỗi nữa.

 

 

 

Nói xong những lời này, tôi bảo hệ thống rằng tôi chọn ở lại thế giới của Giang Diệc.

 

 

 

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm: [Tốt quá, nếu còn chậm thêm chút nữa thì Giang Diệc sẽ tự khổ mình đến c.h.ế.t mất, mất đi nam chính thì thế giới đó sẽ sụp đổ.]

 

 

 

Tôi chưa kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra, hệ thống đã trực tiếp chuyển tôi đến bên cạnh Giang Diệc.

 

 

 

Trong bệnh viện, Giang Diệc mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt.

 

 

 

Bên cạnh còn có tiếng cằn nhằn của y tá: "Tuổi còn trẻ mà uống nhiều rượu như , không bị xuất huyết dạ dày mới là lạ."

 

 

 

Nhìn thấy tôi, biểu cảm của Giang Diệc từ không dám tin dần chuyển thành ngạc nhiên vui mừng.

 

 

 

Cuối cùng ấy rút ống tiêm ra, chạy thẳng về phía tôi, cơ thể run rẩy vì cảm như lấy lại những gì đã mất.

 

 

 

Tôi đưa tay ôm chặt lấy ấy.

 

 

 

"Giang Diệc, em đến để thực hiện điều ước sinh nhật của đây."

 

 

 

– HẾT –

 

 

 

Nhóm dịch: Team Qi Qi

 

 

 

Edit: Ying

 

 

 

Beta: Ngọc Kỳ

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...