Xuyên Sách – Tôi [...] – Chương 11

19

 

 

 

Sau đó, tôi với Giang Diệc rằng tôi đã hủy hôn từ lâu, ấy không phải là người thứ ba.

 

 

 

Người đàn ông mỉm hôn lên trán tôi, rằng ấy đã biết từ lâu rồi.

 

 

 

Hóa ra lần trước khi tôi rời văn phòng của ấy, ấy đã cử người điều tra.

 

 

 

Buổi chiều khi quay lại công ty, tin tức về việc tôi là của sếp đã lan truyền khắp nơi.

 

 

 

Dường như có người đã đi hỏi Giang Diệc và nhận câu trả lời khẳng định, khiến cả công ty bùng nổ.

 

 

 

Tôi vừa ngồi xuống vị trí việc, đã có vài người bóng gió dò hỏi về sử giữa tôi và Giang Diệc.

 

 

 

Đến giờ nghỉ trưa, họ còn trực tiếp "ép cung" tôi ngay tại bàn ăn.

 

 

 

Trong đó, Lâm Uyển tỏ ra tích cực nhất.

 

 

 

Có lần khi chúng tôi cùng ăn cơm, tôi không kiềm hỏi ta, trợ lý cho Giang Diệc lâu như , chẳng lẽ không hề có chút cảm nào với ấy sao?

 

 

 

Lâm Uyển cũng không giấu giếm tôi: "Ban đầu thật sự có rung , lần đầu gặp Giang tổng, tôi cảm thấy giống như duyên trời sắp đặt , tim đập nhanh, không kiềm muốn đến gần ấy. Nhưng cảm đó hoàn toàn biến mất chỉ sau ba ngày."

 

 

 

 

"Tại sao ?"

 

 

 

"Vì Giang tổng quá đáng sợ, chỉ cần một gương mặt lạnh lùng, không cần mở miệng mắng, đã có thể khiến người ta sợ đến phát khóc. Nếu vẫn có thể thích ấy, chắc là não tôi có vấn đề.”

 

 

 

“Hơn nữa, tôi đã có trai rồi, cảm ổn định, dự định năm sau sẽ kết hôn."

 

 

 

Tôi hỏi: "Là ai thế?"

 

 

 

Lâm Uyển một cái tên, là một cái tên tôi chưa từng nghe qua.

 

 

 

Không phải nam hai, cũng không phải nam ba.

 

 

 

Lâm Uyển giới thiệu đó là đàn khóa trên đại học của ta.

 

 

 

"Từ nhỏ đến lớn, gia đình luôn dạy tôi phải trở thành một dịu dàng, có học thức. Nhưng thực ra trong lòng tôi rất thích tám chuyện.”

 

 

 

“Chỉ có ấy ủng hộ sở thích của tôi, cùng tôi hóng chuyện, bảo vệ tôi khi đông người. Ở bên ấy, tôi không cần thay đổi, có thể thoải mái là chính mình."

 

 

 

Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Lâm Uyển khi chuyện, tôi biết ta thật sự rất trai của mình.

 

 

 

Tốt thật, ai nữ chính nhất định phải thích nam chính, ấy cũng có cuộc sống riêng, có thể tùy ý lựa chọn người mình thích.

 

 

 

20

 

 

 

Vào ngày sinh nhật của Giang Diệc, ấy đưa tôi đi gặp bà nội của mình.

 

 

 

Bà vừa gặp tôi đã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 

 

 

Tôi đang chuẩn bị tự giới thiệu.

 

 

 

Bà đã xua tay, ra hiệu không cần giới thiệu.

 

 

 

"Bà nội, bà biết cháu ạ?"

 

 

 

Cụ bà liếc Giang Diệc, vui vẻ : "Làm sao không biết ? Thằng bé này ngay cả trong ví cũng để ảnh cháu."

 

 

 

Giang Diệc ngượng ngùng quay mặt đi, vành tai hơi đỏ.

 

 

 

Bà nội không trêu chọc chúng tôi nữa, vui vẻ tổ chức sinh nhật cho Giang Diệc.

 

 

 

Đến lúc cuối cùng khi ước nguyện, Giang Diệc bất ngờ mở mắt tôi: "Tôi hy vọng Ôn Phàm có thể mãi mãi ở bên cạnh tôi."

 

 

 

Tôi trêu chọc: "Đồ ngốc, điều ước ra sẽ không linh nghiệm nữa đâu."

 

 

 

Nhưng hiếm khi Giang Diệc không , nghiêm túc tôi: "Nhưng điều ước của , chỉ có Phàm Phàm mới có thể giúp thực hiện ."

 

 

 

"Cho nên em sẽ mãi mãi ở bên cạnh , đúng không?"

 

 

 

Lời của Giang Diệc khiến tôi nghi ngờ ấy có biết điều gì đó không tôi không dám hỏi.

 

 

 

Không nhận câu trả lời của tôi, Giang Diệc cũng không buồn.

 

 

 

Anh ấy lại mỉm , ôm chặt tôi vào lòng.

 

 

 

"Không sao, nhất định sẽ không để em rời xa đâu."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...