Xuyên Sách – Tôi [...] – Chương 10

17

 

 

 

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy mình đang bị Giang Diệc ôm chặt trong lòng.

 

 

 

Ánh mắt của người đàn ông ấy đang dán chặt vào tôi.

 

 

 

Tôi muốn dịch ra một chút thì Giang Diệc đưa tay ra kéo tôi lại, khoảng cách còn gần hơn lần trước.

 

 

 

Tôi bất đắc dĩ : "Anh không ngủ à?"

 

 

 

Rõ ràng hôm qua ấy là người vận nhiều nhất.

 

 

 

Giang Diệc vùi đầu vào cổ tôi cọ cọ: "Không dám ngủ, sợ tỉnh dậy sẽ không thấy người nào đó đâu nữa."

 

 

 

Biểu cảm của ấy giống hệt một chó lớn sợ bị chủ nhân bỏ rơi.

 

 

 

Tim tôi như thắt lại, hóa ra ấy vẫn luôn để ý đến chuyện lần trước.

 

 

 

Không muốn quan tâm đến cốt truyện nữa, tôi nâng khuôn mặt của Giang Diệc lên và hôn vài cái.

 

 

 

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Giang Diệc, tôi : "Lần này em sẽ không đi đâu nữa, em hứa sau khi tỉnh dậy, em vẫn còn ở đây."

 

 

 

"Nếu không tin, có thể còng tay em lại lần nữa, chìa khóa giữ."

 

 

 

Biểu cảm tỏ ra ngoan ngoãn của tôi đã thành công khiến Giang Diệc bật : "Có vẻ như thuốc hôm qua uống không uổng."

 

 

 

Tôi sững sờ: "Vậy là biết em đã bỏ thuốc vào ly rượu đó?"

 

 

 

Giang Diệc gật đầu: "Cách của em quá vụng về, muốn không phát hiện cũng khó."

 

 

 

"Vậy mà còn dám uống, lỡ là độc dược thì sao?"

 

 

 

"Mạng sống này, nếu em muốn, sẽ cho em."

 

 

 

"Thực ra, từ ba năm trước, mạng sống của đã là của em rồi."

 

 

 

Nhìn vào biểu cảm nghiêm túc của Giang Diệc.

 

 

 

Đột nhiên tôi nhận ra, cảm của ấy dành cho tôi có lẽ còn sâu đậm hơn những gì tôi tưởng tượng.

 

 

 

Lần này, tôi chủ hôn lên môi Giang Diệc, ấy nhanh chóng chiếm lấy thế chủ .

 

 

 

"Ngoan, há miệng ra."

 

 

 

Nếu không muốn ngủ, thì cả hai chúng ta đều không ngủ nữa.

 

 

 

18

 

 

 

Ngày hôm sau, trong phòng tắm của khách sạn, tôi đã kể mọi chuyện cho hệ thống.

 

 

 

Sau một khoảng lặng dài, hệ thống bất lực thở dài.

 

 

 

rằng hình hiện tại khá phức tạp nên nó cần phải rời đi một thời gian để báo cáo với cấp trên.

 

 

 

Tôi đồng ý.

 

 

 

Về việc sau này chung sống với Giang Diệc như thế nào thì hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của tôi.

 

 

 

Tôi cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, thay vì sợ hãi chia ly mà không dám ở bên nhau chi bằng cứ sống theo trái tim mách bảo.

 

 

 

Trân trọng thật tốt từng khoảnh khắc ở bên nhau.

 

 

 

Ra khỏi phòng tắm, Giang Diệc đã nhờ Lâm Uyển mang quần áo đến.

 

 

 

Bộ quần áo tôi mặc tối qua giờ đã rách nát, không thể mặc nữa.

 

 

 

Khi thấy tôi, trên khuôn mặt Lâm Uyển hiện lên vẻ nhiều chuyện, như thể muốn chia sẻ chuyện này vào nhóm hóng hớt của công ty ngay lập tức.

 

 

 

Mặt tôi đỏ bừng, cảm ơn ta rồi vội vàng lấy quần áo vào phòng thay đồ.

 

 

 

Không tìm thấy giày, tôi gọi lớn ra phòng khách: "Giang Diệc, giày của em đâu rồi?"

 

 

 

Cửa phòng mở ra, Giang Diệc đã thay bộ vest mà tài xế mang đến, trên tay cầm đôi giày của tôi.

 

 

 

Anh trực tiếp nắm lấy mắt cá chân tôi, rồi tự tay xỏ giày vào cho tôi.

 

 

 

Cứ như thể lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, ấy đã giúp tôi xỏ giày .

 

 

 

Nhìn vào khuôn mặt dịu dàng của ấy, tôi không nhịn : "Giang Diệc, không thể cứ chiều chuộng em như , em sẽ không kiềm chế mà muốn bắt nạt đấy."

 

 

 

Giang Diệc nắm lấy tay tôi đặt lên má : "Vậy thì em cứ bắt nạt cả đời có không?"

 

 

 

Mặc dù không biết mình có thể ở bên ấy bao lâu vào khoảnh khắc này, tôi đã gật đầu đồng ý.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...