Anh ta bắt máy, giọng hơi say: “Alo.”
Bên cạnh còn có giọng nũng nịu bất mãn của một : “A Vọng, ai ?”
Là Thẩm Mân Mân.
Tôi phớt lờ giọng của Thẩm Mân Mân, bình tĩnh bắt đầu màn kịch của mình:
“Trì Vọng, yên tâm, em gọi điện thoại này, không phải là muốn dây dưa với .”
“Em chỉ muốn lời cảm ơn.”
“Lúc em mới đến thành phố này, không có gì cả, là cho em một căn nhà, cho em một nơi che mưa che nắng, còn cho em… cảm giác .”
Giọng của Trì Vọng hơi thay đổi.
Anh ta : “Hạ Nhan, em đang ở đâu?”
Tôi bình tĩnh : “Em cũng rất vui, sau này sẽ có người thay em .”
“Anh nhớ uống ít rượu, vết thương cũ ở đầu gối phải thường xuyên đi kiểm tra…”
“Nhan Nhan! Em đang ở đâu, bây giờ đến tìm em…”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng mất kiểm soát của Trì Vọng. Tôi , tiếng gió rít gào:
“Trì Vọng.”
“Tạm biệt.”
Ném điện thoại xuống sông, tôi gieo mình xuống.
10.
Nước sông tràn vào cổ họng tôi. Giây tiếp theo, lớp áo phao trong quần áo đã phát huy tác dụng.
Lưng tôi nổi lên, miệng ngậm ống thở mini đặc biệt, men theo dòng nước trôi đi. Trôi khoảng một tiếng đồng hồ, tôi va vào một chiếc thuyền kayak.
Ngẩng đầu lên, Phương Vân đang chèo thuyền ngồi trên đó.
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi!” Phương Vân thở hổn hển, “Nhanh lên, muốn mệt c.h.ế.t bà đây hả?”
Tôi vội vàng leo lên thuyền kayak.
Cứ như , tôi và Phương Vân, một người chèo bên trái, một người chèo bên phải, chèo con thuyền hữu nghị rời khỏi Giang Thành.
11.
Rất lâu sau, chúng tôi mới biết , đêm chúng tôi chèo thuyền đó, Giang Thành đã long trời lở đất. Sau khi hoàn hồn, Cố Bách Xuyên đã dẫn người điên cuồng tìm kiếm tôi.
Tôi là người duy nhất ở bên cạnh Phương Vân lúc ấy chết, Cố Bách Xuyên muốn biết, Phương Vân có để lại lời nào cho ta không, có phải rất oán hận ta không?
Ở ven sông, Cố Bách Xuyên gặp Trì Vọng – người cũng đang điên cuồng tìm kiếm tôi.
Trong những năm qua, Cố Bách Xuyên đã gặp Trì Vọng ở nhiều trường hợp lớn nhỏ. Nhưng ta chưa bao giờ thấy Trì Vọng như .
Trì Vọng ngồi bên bờ sông, vẻ mặt như rất bình tĩnh, lại như đã hoàn toàn phát điên.
Thuyền cứu hộ trên sông đến rồi đi, có người lên bờ, đứng trước mặt Trì Vọng, run rẩy : “Trì thiếu…”
Trì Vọng mở miệng, giọng khàn đặc: “Tìm thấy t.h.i t.h.ể rồi, phải không?”
“Không, không tìm thấy gì cả…”
Trì Vọng đứng dậy, đá người nọ xuống sông: “Vậy thì mau tìm tiếp đi!”
Cố Bách Xuyên gọi ta: “Trì Vọng.”
Trì Vọng thậm chí còn không thèm liếc , như thể không nghe thấy.
Cố Bách Xuyên hít sâu một hơi, “Trì Vọng, tôi hiểu tâm trạng hiện tại của cậu.”
“Nhưng nơi này cách cửa sông quá gần, đã bảy tiếng rồi, có thể sẽ không tìm thấy thi thể…”
Trì Vọng ngẩng đầu lên, Cố Bách Xuyên, hai mắt đỏ ngầu.
Vệ sĩ phía sau Cố Bách Xuyên sợ hãi, vội vàng chắn trước mặt ta, khoảnh khắc đó, bọn họ cảm thấy Trì Vọng có thể đã phát điên rồi, tên khốn xuất thân hắc đạo này không chừng ngay cả Cố Bách Xuyên cũng dám đá.
Trì Vọng không đá Cố Bách Xuyên.
Anh ta chỉ chằm chằm Cố Bách Xuyên, gằn từng chữ một: “Cố Bách Xuyên, cái gì gọi là hiểu cảm giác của tôi?”
“Vợ c.h.ế.t thật rồi, Nhan Nhan của tôi thì chưa.”
Từng chữ như ghim vào tim, sắc mặt Cố Bách Xuyên tái nhợt.
“Nhan Nhan nhảy sông ở địa bàn của .” Trì Vọng , “Không tìm thấy ấy, tôi sẽ tính sổ với .”
Sắc mặt vệ sĩ bên cạnh Cố Bách Xuyên cũng thay đổi.
Trì Vọng khác với Cố Bách Xuyên, nhà họ Cố xuất thân chính trị, Cố Bách Xuyên việc gì cũng phải giữ thể diện.
Trì Vọng thì khác, ta là một con ch.ó điên chính hiệu. Anh ta muốn tính sổ với nhà họ Cố, thì là thật sự dám .
Cố Bách Xuyên day day mi tâm, gọi trợ lý đến:
“Đội tàu của chúng ta, xuống dưới cùng nhau tìm người.”
Đêm đó, ven sông sáng rực đèn đuốc. Tàu thuyền của nhà họ Cố và nhà họ Trì qua lại trên sông. Nhưng vẫn không thấy người sống, cũng chẳng thấy xác chết.
Cố Bách Xuyên về trước, ta nhà họ Phương còn đang chờ ta một lời giải thích.
Trì Vọng vẫn ngây người ngồi bên bờ sông.
Anh ta lẩm bẩm: “Nhan Nhan, em nhất định chưa chết, phải không?”
12.
Trì Vọng và Cố Bách Xuyên rốt cuộc phản ứng như thế nào, đều không liên quan gì đến tôi và Phương Vân nữa. Ở thành phố Cẩm xa xôi, có thêm hai vị phú bà xinh đẹp và hạnh phúc.
Ngày vui luôn trôi qua rất nhanh, thoắt cái chúng tôi đã đến Cẩm ba năm.
Giờ phút này, tôi và Phương Vân đang tận hưởng cuộc sống trong phòng bao của quán bar.
Một đám trai đẹp vây quanh chúng tôi, ai nấy đều đẹp trai, hát hay, nhảy giỏi, người không biết còn tưởng ở đây đang diễn ra cuộc thi tuyển chọn nhóm nhạc nam nào đó.
Phương Vân : “Nhìn kìa, có phải cậu kia trông hơi giống Trì Vọng không?”
Tôi giật mình, sau đó trợn mắt : “Giống cái gì mà giống, tớ thấy cậu kia trông giống Cố Bách Xuyên hơn!”
Nói xong, trong lòng tôi bỗng dâng lên một tia mây đen.
Ba năm nay, Trì Vọng hoàn toàn không có tĩnh gì. Tin tức của Cố Bách Xuyên thì thỉnh thoảng lại truyền đến.
Anh ta đã quỳ xuống xin lỗi người nhà họ Phương trong đám tang của Phương Vân.
Anh ta thành lập một quỹ từ thiện, lấy tên của Phương Vân để đặt.
Sau khi Phương Vân rời đi, Cố Bách Xuyên – người trước đây không bao giờ đến rượu, bắt đầu nghiện rượu, nhiều lần xe cấp cứu đưa đi.
…
Bạn thấy sao?