4.
Chim hoàng yến không có tư cách hỏi han tung tích của kim chủ. Ba năm nay, tôi luôn thể hiện rất tốt. Vậy mà bỗng nhiên hôm nay, tôi như thể không cam tâm, sau khi Trì Vọng rời đi, lại gọi cho ta rất nhiều cuộc điện thoại.
Anh ta đều không nghe máy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Quá tốt rồi, Trì Vọng muốn trừng tôi một chút.
Như ít nhất là trong ba ngày tới, ta sẽ không nghe điện thoại của tôi, cũng sẽ không đến căn biệt thự này tìm tôi.
Tính an toàn cho việc bỏ trốn chẳng phải đã tăng lên rất nhiều sao. Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc giá trị của mình, lén lút chuyển đến nơi an toàn.
Nửa đêm, Phương Vân đến tìm tôi: “Cậu xong chưa?”
Tôi : “Xong rồi.”
Phương Vân không yên tâm về tôi, lại kiểm tra một lượt.
“Được rồi.” Cô ấy hài lòng gật đầu, “Có thể đi c.h.ế.t rồi.”
5. Cố Bách Xuyên
Ngày hôm nay, đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn. Đầu tiên, người của Cố Bách Xuyên tìm thấy Thẩm Mân Mân đang hôn mê bất tỉnh trong một tòa nhà bỏ hoang. Trong tay Thẩm Mân Mân nắm chặt một viên ngọc trai.
Cố Bách Xuyên vừa thấy, đồng tử liền co rút lại. Anh nhận ra viên ngọc trai đó.
Vào dịp kỷ niệm ngày cưới một năm trước, vì nể mặt hai nhà Cố – Phương, đã mua một món quà tặng Phương Vân.
Đó là một chiếc sườn xám do nghệ nhân di sản văn hóa mất ba năm tự tay ra, đính đầy những đường thêu Tô Châu phức tạp, mỗi viên ngọc trai trên đó đều có giá trị liên thành. Viên ngọc trai trong tay Thẩm Mân Mân chính là của chiếc sườn xám đó.
“Cố tổng, chẳng lẽ thật sự là do phu nhân sai người …” Trợ lý thấp giọng lẩm bẩm bên cạnh.
Ai cũng biết hai nhà Cố – Phương chỉ là hôn nhân thương mại, mà Phương Vân lại Cố Bách Xuyên, đến mức si mê.
Sự ghen tuông của phụ nữ là đáng sợ nhất, Phương Vân thấy Cố Bách Xuyên lạnh nhạt với mình, lại dịu dàng với Thẩm Mân Mân, sao có thể nhịn mà không ra tay với Thẩm Mân Mân?
Cố Bách Xuyên nhắm mắt lại: “Đến bệnh viện trước đã.”
Trên đường đi, Thẩm Mân Mân tỉnh lại. Sau khi rõ là Cố Bách Xuyên đã cứu mình, nước mắt ta không ngừng rơi xuống, thấm ướt chiếc váy trắng.
“Cố tiên sinh.” Cô ta , “Cảm ơn vì tất cả những gì đã cho tôi, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.”
Cố Bách Xuyên dịu dàng : “Em đừng sợ, là ai đã trói em đến đó, em có thấy mặt của bọn bắt cóc không?”
Thẩm Mân Mân khựng lại, lắc đầu.
“Không, em không thể .”
Cô ta cắn chặt môi, trong mắt ngấn lệ, “Cố tiên sinh, người khác đều ở Giang Thành một tay che trời, chỉ có em biết, cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.”
“Em hiểu rõ sự trợ giúp của nhà họ Phương đối với sự nghiệp của , cho nên… Giữa và Cố phu nhân thật sự không thể vì em mà có bất kỳ mâu thuẫn nào nữa.”
Bàn tay Cố Bách Xuyên siết chặt lại.
Là Phương Vân.
Quả nhiên là Phương Vân.
Ban đầu Cố Bách Xuyên kỳ thật vẫn còn ôm một tia hy vọng, hy vọng chuyện này không phải do Phương Vân . Nhưng hiện tại, tia hy vọng cuối cùng đã vụt tắt.
Thẩm Mân Mân đánh giá sắc mặt của Cố Bách Xuyên.
Cô ta rưng rưng nước mắt, rụt rè : “Cố tiên sinh, xin đừng trách Cố phu nhân. Cô ấy cũng là vì …”
Ngay lúc này, điện thoại vang lên. Cố Bách Xuyên gần như không kiềm chế cơn giận: “Alo.”
6.
“Alo… Có phải Cố tổng không?”
Tôi bị giọng tức giận của Cố Bách Xuyên dọa sợ. Nhưng ngay sau đó, tôi nắm chặt điện thoại, lo lắng : “Tôi là của Phương Vân, bây giờ ấy đang ở bệnh viện, hình rất nguy kịch, có thể đến đây nhanh một chút không?”
Đầu dây bên kia, Cố Bách Xuyên im lặng.
Anh ta : “Cô ta lại giở trò gì ?”
Tôi càng thêm lo lắng: “Anh đang gì ? Phương Vân ấy vừa mới gặp tai nạn xe cộ, hình rất nguy cấp…”
“Đủ rồi.” Cố Bách Xuyên lạnh nhạt , “Trò này ta đã chơi rất nhiều lần rồi.”
“Mỗi lần phạm lỗi, ta đều giả vờ bị bệnh, hoặc là tự mình bị thương, muốn tôi mềm lòng.”
“Lần này là chột dạ biết mình chuyện lớn, cho nên mới dựng chuyện tai nạn xe cộ sao?”
“Làm phiền chuyển lời cho ta, ta bị thương thì đi tìm bác sĩ, tôi đâu phải bác sĩ.”
“Cố Bách Xuyên…” Tôi hét lớn.
Nhưng vô ích.
Điện thoại đã bị cúp.
7. Cố Bách Xuyên
Cố Bách Xuyên ném điện thoại sang một bên, im lặng hồi lâu.
Thẩm Mân Mân hiểu chuyện hỏi: “Cố phu nhân xảy ra chuyện gì sao? Hay là đến chỗ ấy trước đi, em không sao đâu.”
Cố Bách Xuyên day day mi tâm: “Không cần để ý đến ta.”
Thẩm Mân Mân cắn môi, ân cần : “Bây giờ Cố phu nhân chắc hẳn rất sợ.”
“Cô ấy chỉ muốn gặp một lần, và ấy là vợ chồng, không có mâu thuẫn gì là không thể giải quyết…”
Cô ta càng khuyên, sắc mặt Cố Bách Xuyên càng lạnh lùng.
“Mân Mân, em yên tâm.” Anh , “Anh sẽ không vì ta là vợ mà thiên vị ta.”
“Chuyện này, nhất định sẽ cho em một công đạo.”
Nước mắt Thẩm Mân Mân đọng lại trên hàng mi, chực chờ rơi xuống: “Cố tiên sinh, thật tốt.”
…
“Cố tổng, đến bệnh viện Nhân Huệ ạ?” Tài xế hỏi.
Bệnh viện Nhân Huệ là bệnh viện tư nhân do nhà họ Cố và nhà họ Phương hợp tác xây dựng.
Cố Bách Xuyên lạnh nhạt : “Không, đến bệnh viện thành phố.”
Thẩm Mân Mân nhận ra Cố Bách Xuyên đang cố tránh mặt Phương Vân, Phương Vân ở Nhân Huệ, Cố Bách Xuyên thà đổi bệnh viện cũng không muốn tiện đường đến thăm .
Cô ta cúi đầu, khẽ .
…
Bạn thấy sao?