Đúng , lúc trước Trì Vọng dẫn tôi đến bữa tiệc của ta, chỉ vì có một tên đàn em liếc mắt n.g.ự.c tôi vài cái, Trì Vọng đã trực tiếp sai người đánh gãy chân, ném xuống biển.
Tôi chỉ là thế thân thôi, Trì Vọng đã có thể phát điên đến mức độ này. Nếu ta thật sự cho rằng tôi tổn thương bạch nguyệt quang Thẩm Mân Mân của ta, thì mười cái mạng của tôi cũng không đủ đền.
Đi, nhất định phải đi.
Làm tổn thương cảm của tôi thì , tuyệt đối không tổn đến sự an toàn thân thể của tôi.
Phương Vân thấy tôi đã hạ quyết tâm, bèn hỏi: “Tiền của cậu gom đủ chưa?”
Tôi lắc đầu: “Chưa. Nhưng tớ biết cậu chắc chắn là đủ rồi, tớ định tiêu của cậu.”
Phương Vân: “…”
May mà là thân, Phương Vân đã chuẩn bị tâm lý nuôi tôi rồi.
Sau khi xác định tài sản đã đủ, chúng tôi bắt đầu bàn bạc kế hoạch chạy trốn.
Nói một hồi, chỉ có một kế hoạch khả thi.
Đó chính là giả chếc.
Không còn cách nào khác, ba năm nay, tôi và Phương Vân lần lượt là người phụ nữ thân cận nhất bên cạnh hai vị đại gia ở Giang Thành.
Chúng tôi nắm giữ quá nhiều bí mật của nhà họ Cố và nhà họ Trì, nếu không chết, cho dù Cố Bách Xuyên và Trì Vọng có buông tha cho chúng tôi, thì Giang Thành cũng có quá nhiều người khác đang theo dõi.
“Ai c.h.ế.t trước?” Tôi hỏi Phương Vân.
Cô ấy : “Tôi trước cậu sau.”
“Tại sao không phải tớ c.h.ế.t trước?” Tôi không phục, “Tớ muốn c.h.ế.t trước cơ.”
Ai cũng biết, người c.h.ế.t sau phải có trách nhiệm thu dọn tàn cuộc cho người c.h.ế.t trước.
Phương Vân : “Oẳn tù tì.”
Cô ấy thắng.
Tôi : “Ba ván hai thắng.”
Cô ấy lại thắng.
Tôi tức giận: “Thôi rồi, cậu c.h.ế.t trước đi!”
3.
Phương Vân đắc ý đi chuẩn bị cho cái c.h.ế.t của mình. Tôi về nhà thu dọn đồ đạc. Những thứ giá trị nhất, tôi đều giấu trong hầm. Nhưng không ngờ, tôi vừa vào hầm, đã bị người ta bịt mắt lại.
Trì Vọng dùng cà vạt bịt mắt tôi, ghé sát tai tôi, khàn giọng hỏi:
“Đi đâu ?”
Trên người ta thoang thoảng mùi m.á.u tanh, không biết có phải vừa đi g.i.ế.c người về hay không.
Mặc dù đã ba năm trôi qua, tôi vẫn theo bản năng có chút sợ Trì Vọng, giọng run run: “Đi mua quà cho đấy.”
Tôi xòe tay ra, một chiếc trâm cài áo hình bông hồng bằng bạc nằm yên tĩnh trên tay tôi. Nó không phải là món đồ đắt tiền gì, Trì Vọng có vẻ rất vui.
Anh ta bế tôi lên, đặt lên cây đàn piano.
“Hôm nay muốn nghe gì?”
Tôi ngoan ngoãn : “Anh đàn gì em cũng thích.”
Mười năm trước, vì quá chán ghét đứa con trai này, cha của Trì Vọng đã nhốt ta vào bệnh viện tâm thần. Trì Vọng mỗi ngày đều bị ngược đãi, bị điện giật, vô số lần muốn tự sát.
Cho đến khi ta phát hiện ra trong bệnh viện tâm thần có một vườn hoa hồng, ở đó có một cây đàn piano bị bỏ hoang.
Mỗi ngày ta đều đến đó đàn piano, bên ngoài bức tường sẽ có một đến nghe. Cô đó chính là Thẩm Mân Mân.
…
Sau khi tôi đến bên cạnh Trì Vọng, ta đã trồng cho tôi một vườn hoa hồng. Anh ta bảo tôi mặc váy trắng, nghe ta đàn piano. Hôm nay, tiếng đàn của Trì Vọng có chút bồn chồn.
Anh ta đàn một nửa, bỗng nhiên dừng lại, nắm lấy bắp chân tôi, kéo tôi từ trên đàn piano vào lòng.
Tôi ngã ngồi lên phím đàn, âm thanh hỗn độn phát ra át đi tiếng kêu kinh hãi của tôi.
Trì Vọng bắt đầu hôn tôi, nụ hôn của ta vừa bá đạo vừa chiếm hữu, hơi thở và tâm trạng đều hỗn loạn như nhau.
Anh ta : “Lần sau không tự ý rời đi khi chưa có sự đồng ý của .”
“Ừm…”
Tôi ngoan ngoãn đáp, Trì Vọng dường như vẫn chưa có cảm giác an toàn. Anh ta xé váy của tôi, kéo tôi vào lòng.
…
Phải là, tôi may mắn hơn Phương Vân một chút.
Phương Vân chỉ tiêu tiền sướng. Còn tôi sướng ở nhiều khía cạnh hơn.
…
Nhưng tôi không thể để Trì Vọng biết . Khi ta ôm tôi, hôn lên má tôi với những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, tôi đột nhiên rơi lệ.
Trì Vọng hôn lên giọt nước mắt của tôi, giọng trầm thấp: “Khóc cái gì?”
Tôi : “Anh em không?”
Sắc mặt Trì Vọng hơi lạnh đi. Ba năm nay, ta gần như đáp ứng mọi cầu của tôi, cưng chiều tôi hết mực. Nhưng về danh phận, hai chúng tôi đều ngầm hiểu là không bao giờ nhắc đến.
Tôi chỉ là thế thân, điều quan trọng nhất của thế thân ngoài ngoại hình ra, thì còn phải biết điều.
Bám lấy kim chủ hỏi han xem có bao nhiêu phần chân , là biểu hiện của việc không biết điều.
Trì Vọng im lặng, im lặng đã là câu trả lời rõ ràng nhất.
Nhưng tôi lại cố không biết điều mà truy hỏi: “Trì Vọng, em là người phụ nữ nhất phải không?”
Trì Vọng đứng dậy, mặc quần áo vào. Nhìn ta sắp ra ngoài, tôi rơi lệ: “Anh đi đâu?”
Trì Vọng dừng lại.
Anh ta quay đầu lại, vẻ mặt lạnh nhạt, như thể người vừa mới quấn quýt si mê với tôi không phải là ta: “Hạ Nhan, em vượt quá giới hạn rồi.”
Bạn thấy sao?