17.
Khi Phương Vân tìm thấy tôi, tôi đang ngồi ngẩn người bên cạnh một công viên nhỏ trồng đầy hoa hồng. Cô ấy lao đến ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở: “Cậu suýt chút nữa thì dọa c.h.ế.t tớ rồi, hu hu hu… Nếu cậu c.h.ế.t thật, tớ thật sự không biết phải sao nữa…”
Tôi đẩy ấy ra: “Cút đi, đừng tưởng tớ không nghe thấy cậu từng có ý định vì Cố Bách Xuyên mà bỏ rơi tớ.”
…
Phương Vân khóc đủ rồi, nghe tôi kể lại toàn bộ câu chuyện. Cô ấy mở to hai mắt, không dám tin:
“Vậy là Trì Vọng cứ thế mà buông tha cho cậu sao?”
Tôi :
“Ừm.”
“Anh ta không phải là tên điên sao? Tớ còn tưởng ta thà c.h.ế.t cũng muốn c.h.ế.t cùng cậu.”
Tôi , gió thổi qua mặt, trong lòng tôi trống rỗng: “Tớ hiểu Trì Vọng.”
“Anh ta cho dù có muốn c.h.ế.t cùng tớ, cũng sẽ không cưới tớ.”
Không ai hiểu rõ tham vọng của Trì Vọng hơn tôi.
Trì Vọng là con riêng của nhà họ Trì.
Nói chính xác hơn, mẹ ta từng là thư ký của bố ta, sự ra đời của Trì Vọng là kết quả của một vụ cưỡng hiếp.
Nhưng không ai tin.
Tất cả mọi người đều mắng chửi mẹ của Trì Vọng, mắng chửi người thư ký lẳng lơ này quyến rũ cấp trên, mưu mô muốn dựa vào đứa con để trèo cao.
Dưới vô số ánh mắt lạnh lùng, mẹ của Trì Vọng đã qua đời từ sớm. Lúc đó Trì Vọng mới bảy, tám tuổi. Anh ta quỳ trước mộ mẹ, từ đó mục tiêu cả đời chính là bất chấp tất cả để leo lên đỉnh cao.
Tuy xuất thân không trong sạch, xét thấy hiện tại ta gia thế hiển hách, có rất nhiều tiểu thư khuê các sẵn sàng kết hôn thương mại với ta.
Tôi chỉ đang nhắc nhở ta, ta vì tôi mà ra chuyện lớn như .
Mười mấy năm phấn đấu trước đây, ta không cần nữa sao?
“Anh ta không phải buông tha cho tớ, mà là buông tha cho chính mình.”
Tôi khẽ với Phương Vân.
18.
Hai năm sau đó, tôi không gặp lại Trì Vọng nữa. Người đàn ông này giống như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi, không để lại chút dấu vết nào.
Tôi và Phương Vân mỗi ngày đều vui vẻ, sống cuộc sống ăn chơi hưởng lạc.
Thỉnh thoảng tôi lại hỏi ấy: “Những lời cậu với Cố Bách Xuyên lúc đó, rốt cuộc là thật, hay chỉ là vì muốn cứu Hứa Văn?”
Mỗi lần như , Phương Vân đều như không nghe thấy, lập tức kéo tay chàng đẹp trai mới quen bên cạnh: “Bàn tay này của cậu đẹp đấy, tướng phú quý!”
Tôi không hỏi nữa, mỉm cho qua chuyện.
…
Lại qua một thời gian rất lâu.
Cuối cùng tôi cũng gặp lại Trì Vọng.
Lúc đó tôi và Phương Vân đang đi dạo trong công viên, bỗng nhiên thấy một chiếc mô tô dừng bên đường. Ngẩng đầu lên, tôi thấy Trì Vọng.
Anh ta mặc áo sơ mi đen, vẫn đẹp trai và u ám như xưa.
Anh ta bước đến: “Trùng hợp .”
Anh ta không phải đến tìm tôi, chỉ là cờ gặp mặt. Tôi nghe , con của một vị phó tỉnh trưởng ở Cẩm Thành cờ gặp Trì Vọng một lần, liền ta ngay từ cái đầu tiên, đến c.h.ế.t đi sống lại.
Đối với Trì Vọng, đây là một cơ hội rất tốt.
Tôi hỏi ta: “Đến gặp sao?”
Anh ta gật đầu: “Ừm.”
“Sao không vào đi?”
“Hơi hồi hộp, đứng đây hút điếu thuốc đã.” Anh ta giơ điếu t.h.u.ố.c lá bạc hà trong tay lên, sau đó theo bản năng dập tắt.
Đây là tác quen thuộc của ta, đường hô hấp của tôi không tốt, ban đầu ta còn trách tôi đỏng đảnh, sau này mỗi khi thấy tôi, ta đều lập tức dập thuốc.
Chúng tôi im lặng một lúc.
Trì Vọng thản nhiên : “Lâu rồi không gặp, hay là chúng ta trò chuyện một chút?”
Phương Vân tôi.
Tôi gật đầu.
Phương Vân lúc này mới tự giác rời đi: “Tớ đến quán cà phê đợi hai người.”
Tôi và Trì Vọng sóng vai đi một đoạn. Đi ngang qua một quầy bán kem, trên chiếc ốc quế khổng lồ có mấy viên kem đủ màu sắc.
Nếu là tôi của trước đây, nhất định sẽ nhõng nhẽo đòi Trì Vọng mua cho tôi.
Lần này tôi không đòi hỏi, Trì Vọng lại chủ bước tới mua một chiếc.
Anh ta định đưa cho tôi.
Tôi ngập ngừng, mỉm : “Cảm ơn, mà…”
“Em đang mang thai, gần đây bác sĩ không cho ăn.”
Có lẽ là tôi ảo giác.
Bàn tay Trì Vọng run lên.
Nhưng gần như ngay lập tức, ta đã mỉm như không có chuyện gì xảy ra.
“Vậy à.”
Anh ta cầm chiếc ốc quế khổng lồ, lặng lẽ .
“Vậy đi gặp đây.” Anh ta .
Một cậu bé chạy đến, chằm chằm vào chiếc kem trong tay Trì Vọng.
Tôi : “Cho cậu bé đi, dù sao em cũng không ăn .”
Trì Vọng khựng lại, : “Được.”
Anh ta đưa kem cho cậu bé.
Cậu bé ngọt ngào : “Cảm ơn !”
Cậu bé cầm kem chạy xa.
Hoàng hôn lúc này nhuộm màu vàng rực lên vườn hồng ở phía xa, như thể sẽ không bao giờ phai nhạt.
Tôi nghe thấy Trì Vọng : “Tạm biệt.”
Tôi cũng : “Tạm biệt.”
Anh ta đội mũ bảo hiểm, lên xe, biến mất ở cuối con đường nhuốm màu hoàng hôn. Không biết từ lúc nào Phương Vân đã đến bên cạnh tôi.
“Sao cậu lại lừa ta?”
Tôi chưa kết hôn, càng không có khả năng mang thai.
Tôi thở dài: “Anh ta đến đây để xem mắt.”
“Cuộc hôn nhân thương mại này rất quan trọng đối với ta, nhà họ Trì vẫn luôn hy vọng ta có thể cưới một người vợ có gia thế chính trị, để tẩy sạch xuất thân không mấy trong sạch của ta.”
“Cơ hội lần này quan trọng như , cho nên… Đừng để ta phân tâm nữa.”
Phương Vân ôm lấy tôi: “Cậu có buồn không?”
“Không buồn.”
“Cậu thật sự không còn Trì Vọng nữa sao?”
“…”
“Cố Bách Xuyên bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, muốn gặp cậu, cậu thật sự không muốn suy nghĩ lại sao?”
“…”
“Đi thôi, chúng ta đi uống rượu.”
“Đi.”
Bạn thấy sao?