Xuyên Sách, Tôi Cùng [...] – Chương 15.2

Chương 15.2-16

Phương Vân vừa vừa vuốt phẳng váy, trong mắt ấy ánh lên tia hồi tưởng:

“Lúc em mới xuyên đến đây, nhà họ Cố cầu em tham gia vũ hội, em cái gì cũng không hiểu, lúng túng muốn chết.”

“Kết quả chiếc váy đó lại bị mẹ kế và em kế của em giở trò, bị rách một đường lớn ngay tại buổi vũ hội.”

“Không ai giúp em, tất cả mọi người đều chờ xem trò của em.”

Phương Vân Cố Bách Xuyên, “Chỉ có cởi áo vest của mình cho em, sau đó đưa tay về phía em, hỏi em có thể mời em nhảy một điệu hay không.”

“Hôm đó tất cả các có mặt đều ghen tị với em, mẹ kế và em kế của em tức đến mức mắt đỏ ngầu.”

Phương Vân vừa vừa lau nước mắt, “Cho nên khi biết người mình phải kết hôn là , em thật sự rất vui.”

“Em tự nhủ, không đủ em cũng không sao, thì em sẽ nhiều hơn một chút. Chỉ cần không bỏ rơi em, em sẽ mãi mãi ở bên .”

Cơ thể Cố Bách Xuyên lảo đảo trong gió biển, nếu không phải vệ sĩ đỡ lấy, chắc ta đã ngã xuống đất.

Phương Vân không Cố Bách Xuyên. Cô ấy về phía biển cả mênh mông, giọng dịu dàng.

“Cố Bách Xuyên, biết không? Hạ Nhan là người thân nhất của em, cả đời này em gì cũng muốn cùng ấy.”

“Chúng em đã hẹn sẽ cùng nhau rời đi, sau khi ấy với rằng em bị tai nạn xe cộ, em vẫn rất hèn mọn mà trong một khoảnh khắc nào đó, đã nảy ra một suy nghĩ…”

Phương Vân quay đầu Cố Bách Xuyên, nước mắt bị gió biển thổi thành dòng.

“Em đã nghĩ, nếu như nghe em đang ở bệnh viện, liền lập tức chạy đến tìm em.”

“Vậy thì em sẽ không đi nữa, em sẽ đưa hết số tiền đã chuẩn bị cho Hạ Nhan, sau đó ở lại, ở bên cạnh .”

Khóe miệng Cố Bách Xuyên trào ra máu, mấy năm nay ở Giang Thành vẫn luôn có tin đồn ta bị ung thư dạ dày, vẫn luôn không xác nhận.

Phương Vân không thấy.

Cô ấy ngẩng đầu lên, về phía Hứa Văn đang bị treo lơ lửng.

“Cho nên, em không đi cùng , không phải vì Thẩm Mân Mân hay Hứa Văn.”

“Hôm nay có g.i.ế.c cậu ta cũng vô dụng, bởi vì em không cậu ta đến .”

“Em chỉ đơn thuần là, không còn nữa.”

Đây là lời tuyên án cuối cùng.

Nghe câu này, Cố Bách Xuyên như thể bị rút cạn linh hồn. Anh ta xoay người, chậm rãi rời đi. Chiếc áo sơ mi bị gió biển thổi phồng lên. Vệ sĩ vội vàng đuổi theo.

“Cố tổng…”

Miệng Cố Bách Xuyên lại trào ra một ngụm máu, rồi lại một ngụm nữa. Anh ta ngửa người ngã xuống.

“Cố tổng!!”

Trong lúc hỗn loạn, Phương Vân nhân cơ hội cứu Hứa Văn xuống.

Cô ấy thấy chiếc xe của Trì Vọng ở phía xa, và tôi – người đang ngồi trong xe.

“Hạ Nhan!!”

Phương Vân phát điên, vừa đã biết chuyện gì đã xảy ra, lao đến muốn cứu tôi.

Trì Vọng không cho ấy cơ hội.

Anh ta ôm chặt lấy tôi, với tài xế: “Quay đầu xe.”

Chiếc xe lao đi, bỏ lại Phương Vân ở phía sau.

  16.  

Rõ ràng là Phương Vân đã báo cảnh sát. Khi chiếc xe đang lao nhanh trên đường, từ xa, chúng tôi có thể nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát gào thét phía sau. Sắc mặt tài xế thay đổi trong nháy mắt.

Trì Vọng thản nhiên hôn lên đỉnh đầu tôi: “Không sao, chỉ cần cắt đuôi bọn họ là .”

Tài xế cắn răng, ta không dám khuyên, không thể không khuyên:

“Trì thiếu, đây không phải là Giang Thành.”

“Ở đây mà chuyện, sẽ không có ai bảo vệ chúng ta đâu.”

Trì Vọng như thể không nghe thấy, ôm chặt lấy tôi. Anh ta vuốt ve khuôn mặt tôi, khàn giọng bên tai tôi:

“Ngoan nào, khác với Cố Bách Xuyên.”

“Em xem, ta vừa nghe thấy Phương Vân không còn mình nữa, đã bị đả kích đến mức nào, lập tức từ bỏ.”

“Anh thì khác, bây giờ em không , sau này cũng sẽ .”

“Cho dù không , em cũng phải c.h.ế.t cùng .”

Anh ta hôn tôi, “Em đã hứa sẽ mãi mãi ở bên , phải không?”

Trong xe im lặng hồi lâu.

Tôi : “Trì Vọng, em đã từng hứa sẽ mãi mãi ở bên .”

“Nhưng điều kiện tiên quyết là phải cưới em.”

Cơ thể Trì Vọng hơi cứng đờ. Đó là khoảng thời gian vui vẻ ban đầu, rất ngắn ngủi, ngắn đến mức tôi và ta suýt chút nữa đã quên mất.

Lúc đó tôi còn chưa nhận ra mình là thế thân, ngốc nghếch trao hết cảm cho Trì Vọng.

“Trì Vọng, em mới mua một viên kim cương hồng to lắm, em thích lắm, sau này cầu hôn em có thể dùng kim cương hồng nhẫn không?”

“Trì Vọng, hôm nay em thấy một bé đáng như cục bột nếp ! Sau này chúng ta sinh con nhé?”

Trì Vọng ôm eo tôi, hôn lên đó.

“Được.”

“Đều nghe em.”

Sẽ không còn những tháng ngày tươi đẹp thuần khiết như nữa. Trong xe, tôi dùng chút sức lực cuối cùng hôn Trì Vọng:

“Thế nào?”

“Anh rửa tay gác kiếm, kết hôn với em.”

“Em sẽ thực hiện lời hứa, mãi mãi ở bên .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...