14.
Trên xe của Trì Vọng, tôi đã biết toàn bộ câu chuyện. Hôm đó, dưới sự yểm hộ của tôi, Phương Vân đã trốn thoát. Nhưng đây không phải là một cuộc trốn thoát thành công. Vì Cố Bách Xuyên đã sai người bắt Hứa Văn đi.
Khi Trì Vọng đưa tôi đến bờ biển, Hứa Văn đã bị trói vào cần cẩu, treo lơ lửng trên biển. Chỉ cần cần cẩu buông tay, ta sẽ lập tức rơi xuống biển cả sóng gió.
Cố Bách Xuyên dùng cách này, để ép Phương Vân xuất hiện.
Phương Vân đến rồi.
Lúc này, ấy đang đứng trên vách đá cao, chỉ cần bước thêm một bước nữa là sẽ rơi xuống biển.
Khác với sự điên cuồng của Cố Bách Xuyên, Phương Vân có vẻ rất bình tĩnh.
Cô ấy : “Anh thả cậu ta xuống đi, dù sao cậu ta rơi xuống rồi, em cũng sẽ nhảy theo.”
Cố Bách Xuyên đứng cách Phương Vân mười mấy mét.
Anh ta muốn đi về phía Phương Vân, ta tiến một bước, Phương Vân liền lùi một bước. Phía sau ấy chính là biển cả, Cố Bách Xuyên không dám manh nữa.
Anh ta đứng im tại chỗ, im lặng hồi lâu.
“Em thật sự muốn sao?”
“Yêu cậu ta đến sao?”
Cố Bách Xuyên đang đến Hứa Văn.
Phương Vân không gì.
Cố Bách Xuyên im lặng hồi lâu, ta như có rất nhiều điều muốn , cuối cùng chỉ ra một câu:
“Thẩm Mân Mân đã c.h.ế.t rồi.”
Ánh mắt Phương Vân không gợn sóng. Thực ra chuyện này tôi và ấy đều đã biết rồi. Sau khi chúng tôi rời khỏi Giang Thành, Thẩm Mân Mân cũng theo đó mà mất tích.
Là Trì Vọng nhốt Thẩm Mân Mân lại.
Nhà họ Trì đã dùng một số thủ đoạn thẩm vấn thường dùng trong giới xã hội đen, Thẩm Mân Mân căn bản không chịu đựng nổi.
Chưa đầy nửa tiếng, ta đã khóc lóc khai nhận, vụ bắt cóc là do ta tự biên tự diễn.
“Anh ta là nam phụ, ta phải mãi mãi trung thành bảo vệ tôi! Anh ta cho dù lấy ai thì trong lòng cũng chỉ có thể có mình tôi!”
Có lẽ là do mất trí rồi, Thẩm Mân Mân hét lớn.
Trì Vọng nghe không hiểu, cũng lười nghe.
Anh ta bảo người ta thu thập chứng cứ xung quanh, tập hợp lại với lời khai của Thẩm Mân Mân, sao chép thành hai bản. Một bản gửi cho Cố Bách Xuyên, một bản gửi cho nhà họ Phương. Hành này của ta trực tiếp hỏng mối quan hệ của hai nhà Cố – Phương.
Nhà họ Phương biết Cố Bách Xuyên vì một người phụ nữ không ra gì mà c.h.ế.t Phương Vân, lập tức chấm dứt tất cả hợp tác với nhà họ Cố.
Nhưng Cố Bách Xuyên thậm chí còn không thèm để ý đến những thứ này. Anh ta còn hận bản thân mình hơn cả nhà họ Phương.
Trong tất cả các loại cảm của con người, chỉ có hối hận là đáng sợ nhất.
Hối hận có thể biến thành bất kỳ loại cảm nào, ví dụ như phẫn nộ, ví dụ như thù hận.
Trì Vọng lại nhân lúc này, đưa Thẩm Mân Mân cho Cố Bách Xuyên.
Anh ta : “Giết ta bẩn tay tôi, giao cho đấy.”
Thẩm Mân Mân bị Cố Bách Xuyên hành hạ ba tháng, cuối cùng cũng trốn thoát. Cô ta trốn đến nhà họ Thẩm, muốn đi tìm nam chính của ta.
Nhà họ Trì và nhà họ Cố vốn không ưa gì nhau, lại hiếm khi có chung quan điểm.
Nam phụ và phản diện trong nháy mắt đã liên minh, nam chính và nữ chính đều bị họ g.i.ế.c chết.
15.
Tất cả những điều này, Trì Vọng cũng kể cho tôi nghe trong hầm rượu. Phản ứng của tôi và Phương Vân gần như giống hệt nhau – Đó chính là không có phản ứng gì.
Cố Bách Xuyên thấy Phương Vân không gì, ta khẩn thiết : “Mân Mân đã c.h.ế.t rồi, sẽ không còn ai xen vào giữa chúng ta nữa.”
“Cho nên… Quay về với , không?”
Phương Vân .
Cô ấy ngồi xuống bên bờ vực.
Gió biển thổi tung chiếc váy đỏ của ấy, giống như một đóa hoa rực rỡ nở rộ bên bờ vực.
Không chút do dự, Phương Vân mở miệng: “Không.”
Gió biển rít gào giữa hai người, khoảng cách mười mấy mét cũng giống như vực thẳm.
Có lẽ là do gió quá lớn, hốc mắt Cố Bách Xuyên đỏ hoe. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Cố Bách Xuyên – người luôn cao cao tại thượng lại tỏ ra yếu đuối như .
Anh ta : “Vân Vân, biết là có lỗi với em.”
“Em thà c.h.ế.t cũng không muốn tha thứ cho sao?”
Phương Vân ngẩng đầu lên.
Ánh mắt ấy rất bình tĩnh:
“Cố Bách Xuyên, giữa chúng ta không có gì gọi là tha thứ hay không tha thứ.”
“Em đã vợ ba năm, hưởng thụ rất nhiều phúc lợi, từ góc độ này mà , em phải cảm ơn mới đúng.” Giọng điệu của Phương Vân giống như đang lịch sự chuyện với một người xa lạ.
Cố Bách Xuyên đột nhiên rơi lệ.
Anh ta : “Trước khi chết, Mân Mân có với một câu.”
“Cô ấy em và ấy là cùng một loại người.”
“Cho nên, ba năm đó đều là giả, đúng không?”
Câu hỏi thật vô lý, Phương Vân hiểu.
Cố Bách Xuyên đang hỏi ấy, có phải ấy chưa từng ta hay không.
Tất cả chỉ là lừa dối và diễn kịch.
Chữ “phải” đã đến bên miệng Phương Vân, cuối cùng ấy vẫn không ra.
Cuối cùng, ấy , nước mắt theo gió bay đi.
“Sao có thể chứ Cố Bách Xuyên.”
“Em đây cũng đâu phải diễn viên chuyên nghiệp, có thể diễn giống như thật đến , đương nhiên là vì thật sự từng .”
Sắc mặt Cố Bách Xuyên thay đổi trong nháy mắt. Khuôn mặt ta tái nhợt như tờ giấy, dường như giây tiếp theo sẽ vỡ vụn.
Bạn thấy sao?