Còn Trì Vọng, ta từ đầu đến cuối không có một chút tin tức nào. Lẽ ra tôi nên cảm thấy vui mừng, điều này chứng tỏ đối với ta mà , tôi quả thực chỉ là một thế thân không đáng để bận tâm, c.h.ế.t thì thôi.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng luôn có một sợi dây lo lắng đang căng ra.
May mà hai chàng lai bên cạnh tôi rất biết quan sát, lập tức tiến lên thể hiện tài năng: “Chị ơi, cơ n.g.ự.c của hai em đều biết đấy, chị xem ai nhanh hơn nào.”
Tôi hứng thú : “Được, nhất định chị sẽ đánh giá công bằng công chính.”
Bên kia, Phương Vân trợn mắt tôi: “Thô tục.”
Bản thân ấy quay sang với mấy chàng kia, “Đến đây, đưa tay ra nào, chị xem tướng tay cho.”
Tôi: “…” Mê tín dị đoan.
Ba năm nay, cuộc sống có bao nhiêu tiền cũng không tiêu hết khiến Phương Vân mê mẩn những thứ thần bí.
Cung hoàng đạo, bói bài tarot, bát tự, xem tướng, không có gì là ấy không tìm hiểu.
Người gần Phương Vân nhất là một chàng trai có đôi mắt rất trong veo.
Phương Vân rất ít khi để cùng một chàng ở bên cạnh mình quá ba ngày, chàng trai này, đã ở bên cạnh Phương Vân tròn ba tháng.
Chàng trai tên là Hứa Văn, là sinh viên giỏi của một trường đại học gần đó. Nghe là do cha ta sản, nợ nần chồng chất, nên ta mới đến đây tiếp rượu kiếm tiền học phí.
Hứa Văn rất đẹp trai, khuôn mặt lạnh lùng, lúc nào cũng mặc áo sơ mi trắng, đeo một cặp kính gọng vàng.
Nhìn qua quả thật có chút giống Cố Bách Xuyên thời trẻ.
Nhưng Hứa Văn không giống Cố Bách Xuyên, khi Phương Vân nắm tay ta muốn xem tướng tay, mặt Hứa Văn đỏ bừng. Anh ta không dám Phương Vân, làn da trắng nõn chuyển sang màu hồng.
“Chị.” Hứa Văn nhỏ giọng , “Em có việc muốn nhờ chị giúp, không?”
Phương Vân : “Lại hết tiền rồi à?”
“Không phải.” Hứa Văn vội vàng , ta cúi đầu, chỉ ra ngoài quán bar, nơi đó có mấy trẻ đang ngồi.
Hứa Văn , có một nhà giàu trong trường, theo đuổi ta rất quyết liệt. Anh ta không muốn đồng ý, chỉ muốn tập trung vào việc học, kia không tin, mỗi ngày đều chặn ở cửa quán bar đợi ta tan ca.
Hứa Văn hỏi Phương Vân, có thể giả ta, để kia hết hy vọng hay không.
Phương Vân : “Chuyện nhỏ.”
Cô ấy đứng dậy, khoác tay Hứa Văn một cách tự nhiên. Mặt Hứa Văn càng đỏ hơn. Họ cùng nhau đi về phía nhà giàu kia.
Ban đầu còn chuyện bình thường, rất nhanh sau đó, một đám người đã ồn ào cãi cọ.
Cô nhà giàu kia chắc là uống say rồi, kích khóc lóc, chỉ vào Phương Vân, hét lên với Hứa Văn: “Cô ta sao có thể thật lòng với chứ, loại người như ta vừa là biết chỉ thích giỡn cảm của người khác thôi! Em mới là người thật lòng !”
Ai cũng biết, hóng hớt là bản tính của con người.
Ngay cả DJ cũng không chơi nhạc nữa, cùng với những vị khách khác thí đầu ra xem náo nhiệt.
Ban đầu tôi cũng ôm ly sữa chua của mình xem đến say sưa. Nhưng đột nhiên, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Không biết tôi đã thấy gì, nó giống như một cảm giác kỳ quái hơn. Vơ lấy túi xách của tôi và Phương Vân, tôi lao về phía ấy.
Phương Vân vẫn đang diễn kịch rất nhập tâm, ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y Hứa Văn, với kia: “Cho dù có tin hay không, tôi đối với Hứa Văn đều là thật lòng.”
“Tôi thật sự ấy, muốn kết hôn với ấy.”
Vừa dứt lời, Phương Vân cũng sững người.
Lưng ấy cứng đờ.
Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, ấy thấy ở phía xa, một bóng người đang chằm chằm vào mình.
Vạn vật im lặng.
Cố Bách Xuyên đứng trong bóng tối.
Những lời Phương Vân vừa , ta đều nghe rõ mừng chữ một.
Lúc này, ta chằm chằm vào tay Phương Vân và Hứa Văn đang nắm chặt, đồng tử như đóng băng.
“Muốn kết hôn?” Cố Bách Xuyên khẩy, giọng lạnh lùng như băng, “Phương Vân, cuộc hôn nhân trước của em đã chấm dứt rồi sao?”
Trong lúc ta chuyện, vệ sĩ nhà họ Cố đã hành . Họ giống như những con cá im lặng bơi trong nước, từ trong đám đông tiến về phía Phương Vân. May mà tôi đã đến bên cạnh Phương Vân.
“Còn đứng ngây ra đó gì!” Tôi kéo Phương Vân, “Chạy mau!”
…
Ly rượu đổ xuống, rượu b.ắ.n tung tóe.
Tôi và Phương Vân xô đổ bốn cái bàn, ba người phục vụ bưng khay, hai chiếc xe đẩy nhỏ, liều mạng chạy về phía trước. Vệ sĩ nhà họ Cố bám sát phía sau, khoảng cách ngày càng gần.
Chúng tôi chạy vào hầm để xe.
“Cậu có uống rượu không?” Tôi hỏi Phương Vân.
“Chưa kịp.” Phương Vân , “Thế còn cậu?”
“Tớ cũng không, quá tốt rồi, không ai lái xe trong trạng say rượu cả.” Tôi nhanh chóng tìm chìa khóa xe của Phương Vân trong túi xách của ấy, sau đó ném chìa khóa xe của tôi cho ấy, “Đi thôi, chia nhau ra mà chạy!”
Phương Vân hiểu ý tôi.
Cô ấy lái xe của tôi, tôi lái xe của ấy.
Tôi sẽ dùng bản thân mình để yểm hộ cho ấy.
“Hạ Nhan…”
“Đừng dài dòng nữa, nhanh lên!”
Không còn thời gian nữa, tôi lao vào xe của Phương Vân, đạp ga.
Cố Bách Xuyên đến tìm Phương Vân, với tính cách của ta, nhất định đã cho người điều tra Phương Vân từ trước.
Xe của tôi và Phương Vân cùng lúc lao ra ngoài, lực lượng chủ yếu của nhà họ Cố nhất định sẽ đuổi theo chiếc xe mang biển số xe đứng tên Phương Vân.
Quả nhiên, tôi vừa lái ra ngoài không xa, đã thấy bóng dáng của bọn họ trong gương chiếu hậu. Người đuổi theo đầu tiên thế mà lại là một chiếc mô tô phân khối lớn gầm rú.
Người lái xe đội mũ bảo hiểm, bám sát đuôi xe tôi, tốc độ nhanh đến mức bánh xe gần như tóe lửa.
Cố Bách Xuyên từ đâu mà kẻ liều mạng như ?
Cách lái xe mô tô này hoàn toàn là liều mạng!
Đột nhiên, tim tôi như ngừng đập.
Với những gì tôi biết về Cố Bách Xuyên, ta không điên đến mức đó.
Chỉ có một người mới điên như …
Đó chính là Trì Vọng.
Nhìn lại bóng dáng trên chiếc mô tô, tôi còn gì mà không nhận ra nữa. Tôi điên cuồng đạp ga, đã đến tốc độ tối đa.
Chiếc mô tô của Trì Vọng vượt lên trước mặt tôi, ta quay đầu xe lại, như muốn chặn tôi, lại như muốn cùng tôi đồng quy vu tận.
Tôi buộc phải phanh gấp. Chiếc xe dừng lại cách Trì Vọng chỉ vài milimet. Đầu tôi đập mạnh vào phía trước, túi khí bung ra, tôi ngất xỉu.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, là Trì Vọng mở cửa xe, ôm tôi ra ngoài.
Anh ta ghé sát tai tôi, khàn giọng : “Nhan Nhan, em quả nhiên không nỡ tông c.h.ế.t .”
Tôi không kịp trả lời ta, đã chìm vào bóng tối vô tận.
Bạn thấy sao?