Xuyên Sách, Tôi Bị [...] – Chương 5

Chương 5

9

Tôi tức giận chửi thầm Lý Chiêu trong lòng, không để ý đến gương mặt chị cả đột nhiên cứng đờ.

Cha Lục đập bàn, quát lớn:

“Cậu đang uy h.i.ế.p con tôi đấy à!”

“Tôi cho cậu biết, chuyện nhận nuôi đứa trẻ này, tuyệt đối không phép!”

Mẹ Lục lạnh lùng tiếp lời:

“Với tài sản của Lục gia, còn sợ các con già rồi không có người nuôi à?”

Lục Trì cũng lên tiếng:

“Anh nghĩ tôi ở đây mà sau này chị không có chốn nương tựa sao?”

Trước sự chỉ trích từ cả nhà, Lý Chiêu vẫn cố mỉm :

“Cha mẹ chứ, có thêm một đứa nhỏ ở bên khi về già, chẳng phải cũng tốt sao?”

Anh lại quay sang chị cả:

“A Nghi, em thấy thế nào?”

Tôi sốt ruột thầm nghĩ:

【Nếu đã muốn có đứa nhỏ bầu về già, ngày trước khi chị cả không sinh con thì sao đồng ý?】

【Chẳng phải vì nhắm vào tiền bạc và thế lực nhà vợ nên mới chịu cưới chị ấy hay sao!】

Trước ánh mắt của mọi người, chị cả ôm đầu bật khóc:

“Em không biết… đừng hỏi em nữa…”

Cha Lục giận dữ:

“Con chỉ cần có hay không muốn nhận nuôi đứa nhỏ này là !”

Chị cả định mở miệng thì sắc mặt Lý Chiêu bỗng đổi, giọng điệu lạnh lẽo:

“A Nghi, chuyện này chẳng phải chúng ta đã thống nhất từ trước ở nhà rồi sao?”

“Giờ em lại muốn đổi ý?”

Tôi không nhịn nữa:

“ Anh rể, thái độ của chị cả rất rõ ràng, chị ấy không muốn. Anh cứ ép buộc như là sao?”

“Ngày trước hai người đã thỏa thuận sẽ không có con. Giờ lại muốn nhận nuôi, thế nào cũng thấy có lỗi với chị cả. Nhưng tôi chẳng thấy có chút hối hận nào cả.”

“Với lại, hai người vẫn còn trẻ, vội vã nhận nuôi đứa bé gì? Tôi đứa nhỏ này, không giống trẻ mồ côi chút nào. Anh gấp gáp nhận nuôi như , chẳng lẽ đứa trẻ có vấn đề gì?”

Câu cuối cùng khiến Lý Chiêu thoáng chốc lộ rõ hoảng loạn, rất nhanh lại lấy lại bình tĩnh:

“Sao lại thế ? Anh chỉ muốn chuẩn bị cho tương lai thôi mà.”

Tôi nghiến răng:

【Tên đàn ông khốn nạn này! Dựa hơi chị cả đi lên, mà sau lưng còn lén lút cặp kè với sinh viên!】

【Ngay sau khi kết hôn đã sinh con với nhân , giờ còn dám trơ trẽn muốn mang đứa nhỏ về bắt chị cả nuôi giùm?】

【Nuôi con tiểu tam bằng tiền vợ à? Tôi khinh!】

Dưới sự thúc ép của cha mẹ Lục, cuối cùng chị cả bật khóc lắc đầu:

“Con không muốn nhận nuôi đứa bé này!”

Lý Chiêu lập tức sầm mặt:

“Xem ra em chẳng coi trọng gia đình này chút nào.”

Anh thở dài ra vẻ khổ sở:

“Đúng , bao năm nay em cũng nghe, em muốn sao đều đồng ý. Nhưng nếu , chi bằng ly hôn đi. Trong mắt em, ý kiến người chồng này chẳng bao giờ có trọng lượng.”

Tôi tức tối:

“Giả tạo vừa thôi! Diễn cũng dở tệ nữa!’

Nhưng cái trò ‘lùi một bước để tiến ba bước’ của ta lại khiến chị cả tái mặt:

“Em… em không muốn ly hôn…”

Tôi gào thầm trong lòng:

【Trời ơi chị ơi, tỉnh lại đi! Anh đang lấy ly hôn ra ép chị đấy! Đứa nhỏ kia chính là con riêng của ta!】

【Thôi , chị không nghe suy nghĩ của em, em sẽ tìm cách vạch trần !】

Tôi còn đang suy tính thì giọng Lục Trì vang lên:

“Anh rể, em nghĩ thế này. Nếu muốn nhận nuôi, xét nghiệm ADN đi.”

Tôi lập tức sáng mắt:

【Đúng rồi! Sao nãy giờ mình không nghĩ ra!】

Lý Chiêu tỏ vẻ đau lòng:

[ – .]

“A Trì, em nghi ngờ à? Anh và chị cả em nhau thật lòng mà em lại , chẳng phải nghi ngờ luôn con mắt người của chị em sao?”

Tôi suýt bật :

“Sao lại nghi ngờ chứ, vì em tin , tin chị cả nên mới đề xuất phương án này.”

“Làm mới giúp xóa tan mọi nghi ngờ trong lòng cha mẹ và cả chị cả.”

Thật sự nghĩ chỉ cần chị cả đồng ý là Lục gia sẽ chấp nhận hay sao?

Mẹ Lục cũng lên tiếng:

“Nếu con đã kiên quyết như thì cứ xét nghiệm ADN đi.”

Lý Chiêu im lặng vài giây, rồi bất ngờ lấy từ trong túi ra tập giấy:

“Thật ra con đã rồi. Đây là kết quả xét nghiệm giữa con và đứa trẻ — hoàn toàn không có quan hệ huyết thống.”

Anh ta chuẩn bị sẵn từ trước!

【Tên cáo già! Đã mua chuộc bác sĩ giả kết quả rồi, giờ còn bày trò trình bày trước mặt mọi người, ép chúng tôi không thể cầu kiểm tra lại vì sợ ảnh hưởng danh tiếng Lục gia!】

Ai nấy đều sa sầm mặt mày.

Lục Trì chỉ liếc cha một cái rồi im lặng quay lên lầu.

Có vẻ như Lý Chiêu đã tính toán sẵn, ép buộc Lục gia chấp nhận đứa trẻ.

Mà càng đáng ghê tởm hơn là đứa nhỏ cũng diễn giỏi chẳng kém. Trong mắt đầy vẻ “Tôi muốn trở thành thiếu gia nhà giàu”, cố tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện.

【Nhìn cái bộ dạng ngoan ngoãn ấy mà buồn nôn! Đúng kiểu cha ruột con đẻ, cái gì cũng thấy tốt!】

【Còn không phải bị Lý Chiêu với Tiền Mộng Mộng nhồi nhét dặn dò kỹ càng trước rồi sao!】

Bất ngờ, chị cả thất thanh, kéo cổ áo đứa trẻ:

“Sợi dây chuyền này… tại sao lại ở trên người đứa bé?”

“Lý Chiêu! Anh giải thích cho tôi đi!”

Lúc này tôi mới để ý sợi dây chuyền nhỏ trên cổ thằng bé.

10

Chị cả không , tôi cũng không để ý đến, trên cổ của nó có một sợi dây chuyền.

【Chị cả ơi… đầu óc chị có thể nhanh lên chút không!】

【Lý Chiêu ngoại với Tiền Mộng Mộng đã năm năm nay rồi. Đứa bé này chính là con riêng của họ!】

Trong mắt Lý Chiêu lóe lên tia hoảng loạn.

Còn thằng bé hoảng hốt kéo sợi dây chuyền lại, bị chị cả giằng giữ.

Bản chất nó bại lộ, nó hét lên:

“Đây là dây mẹ tôi tặng mà!”

Chị cả run giọng:

“Tôi biết rồi… cùng Tiền Mộng Mộng không trong sạch!”

Lý Chiêu vẫn còn mạnh miệng:

“A Nghi, đừng lớn chuyện. Chỉ là trùng hợp thôi, ngoài đường bán đầy kiểu này.”

Tôi lạnh, cúi xuống thì thầm bên tai đứa nhỏ vài câu.

Ngay lập tức, nó gào khóc, nhào tới đ.ấ.m Lý Chiêu:

“Cha, cha lừa con! Cha và mẹ đều lừa con!”

“Con không muốn ở đây nữa, cha đưa con về với mẹ đi!”

Tiếng “cha” khiến chị cả c.h.ế.t lặng:

“Anh phản bội tôi…”

Lý Chiêu cạn lời, vung tay tát đứa bé:

“A Nghi, em nghe đi, sao có thể phản bội em chứ? Đó chỉ là hiểu lầm thôi, em mà! Anh hy sinh vì em bao nhiêu, cuối cùng chỉ mong em cho một nguyện vọng nhỏ thôi mà!”

【Ôi trời ơi, tới nước này còn muốn tẩy não chị tôi à!】

“Anh dám phản bội chị tôi, tôi tuyệt đối không tha cho đâu!”

Lục Cẩm bị đánh thức, từ sau vụ bị lừa vẫn luôn ấm ức trong lòng, vừa hay có cơ hội xả giận.

Lý Chiêu bị Lục Cẩm đ.ấ.m mấy cú liền, thằng bé cũng chạy lên che chắn:

“Đừng đánh cha tôi! Cha, mình về nhà tìm mẹ đi. Con sẽ ngoan mà, đừng bán con…”

Đúng lúc này, Lục Trì bình tĩnh lên tiếng:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.

“Tôi đã cho người điều tra cơ quan xét nghiệm rồi. Anh hối lộ nhân viên, giả kết quả.”

“Lý Chiêu, còn gì để không?”

Lục Cẩm nghe xong lại càng nổi điên:

“Tôi phải đánh c.h.ế.t , đồ khốn nạn!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...