Xuyên Sách, Tôi Bị [...] – Chương 4

Chương 4

7

Tôi từng nghĩ rằng cuộc sống sẽ cứ bình lặng trôi qua như thế.

Cho đến một ngày, Tần Mộ Vũ sau khi trở về nước đã tìm đến tôi.

Không hổ danh là ngôi sao nổi tiếng, ta xinh đẹp thật sự, kiểu nhan sắc đầy sức sát thương.

Mục đích cũng rất thẳng thắn — là muốn đến thăm tôi, người “chị dâu”.

Nhưng thái độ lại chẳng có chút thiện chí nào:

“Nghe dùng thủ đoạn bẩn thỉu để ép Lục Trì cưới mình. Nếu thông minh, hẳn nên biết mình nên gì.”

“Vị trí vợ của Lục Trì, cũng chẳng ngồi bao lâu nữa đâu.”

【Ồ, thì ra lý do đám nhiều chuyện trước đó tin rằng tôi sẽ bị bỏ rơi khi Tần Mộ Vũ trở về là vì ta tự dựng nên hình tượng rằng Lục Trì vẫn còn vương vấn mình.】

【Thích thì thích mà không dám thổ lộ, tìm đến tôi cũng là lén lút sau lưng Lục Trì.】

Nhìn thấu bộ mặt thật của ta, tôi mỉm :

“Tôi nghĩ có lẽ đã hiểu lầm rồi.”

“Cô tưởng tôi thiết tha với vị trí này lắm sao? Nếu không phải Lục Trì năn nỉ tôi đừng ly hôn, thì tôi đi lâu rồi.”

“Không còn cách nào, ai bảo ấy quá tôi. Cô không biết đấy thôi, tôi cũng chỉ vì mềm lòng trước sự cầu xin của ấy mà đồng ý tiếp tục thôi.”

Tần Mộ Vũ tức đến méo mặt:

“Cô bậy! Lục Trì sao có thể thích !”

Không giữ nổi bình tĩnh như , xem ra bản lĩnh cũng thường thôi.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.

Tôi tiếp tục khiêu khích:

“Hay là, giúp tôi đi chuyện với Lục Trì nhé? Chỉ cần tôi rất muốn ly hôn, xem ấy trả lời thế nào?”

Việc Lục Trì tôi, thậm chí phải cầu xin tôi đừng ly hôn, chính là đòn chí mạng khiến Tần Mộ Vũ không tài nào chấp nhận nổi.

Lúc đến còn như thiên nga kiêu hãnh, khi về thì chẳng khác nào gà trụi lông.

Hứ, dám đấu với tôi?

Cả đồ lót của ta tôi còn thấy hết rồi, ta có gì mà đấu?

Nhưng tôi không ngờ, Tần Mộ Vũ thật sự đi hỏi Lục Trì.

“Nghe , ta đến mức cầu xin ta đừng ly hôn?”

Lục Trì đầy ẩn ý, còn tôi thì mặt mũi đỏ bừng:

“Em chỉ bừa thôi, ai ngờ ta tin thật chứ.”

Không ngờ, Lục Trì chẳng những không giận vì tôi bôi xấu danh tiếng của , mà còn dịu dàng xoa đầu tôi:

“Ừ, đúng như ta đấy. Anh em đến mức .”

Tôi tức tối đánh nhẹ tay :

“Đừng có mà sờ sờ như thế, đầu em có cao thêm đâu.”

Lục Trì bỗng nhắc:

“Đúng rồi, sắp Tết rồi, mấy hôm nữa chị cả sẽ về.”

“Chị nấu ăn rất ngon, em có thể chờ mong mấy món tủ của chị ấy đấy.”

Lục gia có ba chị em. Lục Nghi là chị cả, dịu dàng, khéo léo, đã kết hôn với một giáo sư đại học tên Lý Chiêu.

Cuộc hôn nhân của họ vẫn luôn hoà thuận, tôn trọng lẫn nhau.

Có lẽ lần này, Lý Chiêu cũng theo chị cả về nhà.

8.

[ – .]

Lời vừa dứt, sáng sớm hôm sau, tôi đã bị tiếng ồn dưới lầu đánh thức.

Sống ở đây đã lâu, đây là lần đầu tôi thấy Lục gia ồn ào như vào sáng sớm.

Có chuyện gì ?

Rửa mặt xong, vừa mở cửa đã thấy Lục Trì bưng một cốc sữa đậu nành lên.

“Đánh thức em rồi à? Uống chút gì lót dạ đi.”

“Chị cả về rồi, vừa có chút chuyện nên bữa sáng hôm nay chắc khó mà ăn yên ổn .”

Sắc mặt khá khó coi, tôi cũng không hỏi nhiều, uống xong rồi cùng xuống lầu.

Vừa vào phòng khách đã thấy mẹ Lục ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa, sắc mặt cực kỳ không vui.

“Lý Chiêu, lúc trước tôi giao A Nghi cho cậu, mà cậu lại đối xử với con bé thế này sao?”

Lý Chiêu — vị giáo sư đại học nho nhã — đeo kính gọng vàng, tóc tai gọn gàng, áo vest chỉnh tề, dáng vẻ điềm đạm.

Bị mẹ Lục chất vấn, bình thản đáp:

“Con biết chuyện nhận nuôi là điều khó chấp nhận với cha mẹ.”

“Nhưng đây là quyết định của con và A Nghi, mong cha mẹ có thể ủng hộ.”

Cha Lục sang chị cả:

“Con nghĩ sao?”

“Cha, mẹ, con… con không biết.”

Lục Nghi đứng đó, cắn môi, chóp mũi đỏ ửng, hình như vừa khóc xong.

Bên cạnh họ là một cậu bé đang ngẩng đầu mọi người.

Tôi đứng xem mà mù mờ chẳng hiểu gì, đang định bật hệ thống hóng chuyện thì Lục Trì đã ghé sát tai tôi, thì thầm tóm lược đầu đuôi sự việc.

Thì ra Lý Chiêu muốn nhận nuôi một đứa trẻ trong trại mồ côi — chính là cậu bé kia.

Nhưng vì sự nghiệp hiện tại của ta nhờ vào Lục gia, nên việc này phải có sự đồng thuận của Lục gia.

Chỉ khi Lục gia thừa nhận đứa trẻ này, tài sản của ta sau này mới có thể để lại cho nó thừa kế.

Đồng thời, Lục gia cũng sẽ phải có trách nhiệm cưu mang đứa trẻ này về sau.

Nhưng thái độ của chị cả lại rất lúng túng, dường như không hề thoải mái với việc Lý Chiêu tự ý quyết định.

Lý Chiêu đẩy gọng kính, vợ:

“A Nghi, chẳng phải trước khi đến đây chúng ta đã bàn rồi sao? Sau này khi về già, Tiểu Anh sẽ chăm sóc cho chúng ta.”

“Nhưng… chúng ta đã rõ sẽ sống không con, không sinh, cũng không nhận nuôi mà.”

Lục Nghi ngập ngừng mãi mới ra .

“Nhưng rồi cũng có ngày chúng ta già đi, ai sẽ chăm sóc cho mình đây?”

Giọng Lý Chiêu ôn tồn:

“Lúc trước em không sinh con, chịu áp lực từ gia đình mới đồng ý. Anh đối xử với em như thế, chẳng lẽ em không thể suy nghĩ cho một chút sao?”

Không hiểu vì sao, nét mặt lúc đó, tôi cứ thấy có điều gì bất ổn.

Chị cả cũng lộ rõ sự khó chịu, ánh mắt bối rối.

【Không ổn rồi. Người đàn ông này chẳng có tí cảm giác thương nào dành cho chị cả.】

Tôi lập tức mở hệ thống hóng chuyện.

Không tìm thì thôi, vừa tìm đã khiến tôi suýt tức chết:

【Lý Chiêu đúng là cáo già. Lúc trước dùng bộ mặt tử tế lừa gạt chị cả, mấy năm qua ăn bám nhà vợ, giờ còn tính qua cầu rút ván.】

【Bình thường liên tục tẩy não chị cả, biến chị từ người có chính kiến thành người nhu nhược, chuyện gì cũng nhún nhường, phải tự nguyện giặt giũ nấu nướng, bị mắng cũng không biết đường cãi lại.】

【Đáng giận hơn — đây căn bản không phải trẻ mồ côi, mà là con riêng có với nhân !】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...