Xuyên Sách, Tôi Bị [...] – Chương 3

Chương 3

5

Tôi cũng chẳng buồn tìm hiểu vì sao Lục Trì lại không muốn ly hôn.

Dù sao thì có thêm thu nhập, tôi việc gì phải từ chối?

Chỉ có điều… sự thật chứng minh: tiền cũng không dễ kiếm như tưởng tượng.

Gần đây, hết cùng Lục Trì dự tiệc lại đến đóng vai người vợ ngọt ngào phát “cẩu lương” khắp nơi.

Cũng chẳng còn cách nào khác, bởi Lục Trì có quá nhiều người hâm mộ.

Anh cần một người vợ danh chính ngôn thuận để lá chắn.

Mệt thì cũng có mệt, đám người xung quanh toàn giới thượng lưu, mỗi người là một cái kho tin đồn nóng hổi.

Nói thật, có ai cưỡng lại sức hấp dẫn của mấy câu chuyện nhiều “dưa” như thế chứ?

Tôi hóng dưa cực kỳ vui vẻ.

Chỉ là tôi không ngờ, có một ngày chính mình lại trở thành nhân vật chính trong những tin đồn đó.

“Nhìn ta kìa, quê mùa hết sức. Người như thế mà cũng xứng vợ của Lục tổng sao?”

“Đúng đó, vừa vào đã cắm mặt vào ăn, như thể chưa từng ăn bao giờ. Thật chẳng ra dáng quý phu nhân.”

“Tôi thấy nhan sắc cũng chẳng có gì nổi bật, sao mà sánh với chị Mộ Vũ?”

“Nghe bảo chị Mộ Vũ sắp về nước rồi. Mọi người đoán xem, đến lúc đó liệu Lục tổng có bỏ ta quay lại với chị Mộ Vũ không?”

Tôi lướt sơ hệ thống tin đồn, nhanh chóng tìm ra thân phận của nhân vật nhắc đến — Tần Mộ Vũ.

À, thì ra là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Lục Trì.

Đúng lúc đó, Lục Trì từ trên lầu bước xuống.

Tôi lập tức khoác tay , cố ngọt ngào hỏi to trước mặt đám người kia:

“Lục Trì, nghe thanh mai trúc mã của , Tần Mộ Vũ, sắp về nước rồi. Mấy người đang tò mò liệu có bỏ em để quay về với ấy không đấy.”

Nhìn sắc mặt mấy người phụ nữ kia tái mét, tôi thầm trong bụng:

【Mấy người đoán tới đoán lui gì, tôi hỏi giùm luôn cho nhanh.】

【Tốt nhất là Tần Mộ Vũ về thật, có như tôi mới có cớ ly hôn.】

Sắc mặt Lục Trì ngay lập tức trầm xuống, ánh mắt sắc như d.a.o quét qua từng người.

Rõ ràng rất khó chịu:

“Không cần mấy người phải quan tâm. Tình cảm giữa tôi và vợ rất tốt.”

“Cả đời này chúng tôi sẽ không ly hôn.”

Mọi người lúng túng định mở miệng xin lỗi, Lục Trì chẳng cho họ cơ hội, kéo tôi rời đi luôn.

Anh… thật sự tức giận à?

Lên xe rồi mà sắc mặt vẫn chưa dịu xuống.

“Anh và Tần Mộ Vũ chỉ là hàng xóm bình thường thôi, em đừng nghe bọn họ linh tinh. Anh với ấy chẳng có gì cả.”

Một lúc sau, Lục Trì lại lên tiếng giải thích.

Tôi xua tay:

“Anh yên tâm, em không để ý đâu.”

Có lẽ dáng vẻ thờ ơ của tôi khiến càng bất an, lại tiếp tục:

“Anh thật, nếu giữa với ấy có gì thì đã xảy ra từ lâu rồi.”

Tôi gật đầu tán thành:

“Câu này thì chuẩn. Nhưng không cần lo lắng đâu, em không hiểu lầm gì cả.”

“Dù sao thì… dù có gì hay không, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới em, chúng ta vốn chỉ đang đóng kịch thôi mà.”

Tôi tự thấy mình rất lý trí, thế sắc mặt Lục Trì lại càng khó coi hơn.

Tôi nghiêng đầu hỏi thử:

“Anh đang giận à?”

“Em nghĩ sao?”

Tôi trêu :

“Người bị xem thường là em, em còn không giận, giận gì?”

“Chính vì em không giận, nên mới giận.”

Lục Trì bất ngờ tiến sát lại, ánh mắt sâu thẳm chằm chằm tôi.

Khoảng cách gần đến mức chỉ cần nhích thêm chút nữa thôi, mũi hai chúng tôi sẽ chạm vào nhau.

Não tôi lập tức treo máy.

Câu này… nghe thì hiểu mà cũng hơi khó hiểu:

“Ý… ý là sao?”

[ – .]

Lục Trì khẽ thở dài trách móc:

“Họ mong chúng ta ly hôn, mà em chẳng thèm để tâm, chứng tỏ em không coi trọng cuộc hôn nhân của chúng ta.”

A! Trúng tim đen rồi.

Tôi lí nhí:

“Nhưng mà… em nhớ hình như chúng ta kết hôn theo thỏa thuận mà?”

6

Lúc đầu, Lục Trì luôn nghĩ nguyên chủ gài bẫy nên mới xảy ra chuyện.

Nhưng thực ra, cả hai đều bị người khác giăng bẫy.

Do sự cố ngoài ý muốn, hai người ở chung một phòng khách sạn. Dù chẳng có gì xảy ra, vẫn bị truyền thông đăng bài tung tin đồn.

Vì trách nhiệm, Lục Trì chấp nhận cưới.

Còn nguyên chủ thì vì cần tiền chữa bệnh cho mẹ, cũng đồng ý gả.

Hai người kết hôn vì lợi ích, hoàn toàn không có cảm.

Tôi không coi trọng cuộc hôn nhân này, cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Nhưng sắc mặt Lục Trì lúc này, rõ ràng đang bực, nên tôi cũng chẳng tiện thẳng ra.

Lục Trì nhíu mày, thở dồn dập như đang cố nén giận.

Cuối cùng, nhắm mắt lại, khẽ thở dài:

“Thôi, sau này nghe mấy lời đồn kiểu đó, em đừng bận tâm gì.”

Nói xong, bảo tài xế lái xe.

Tôi chẳng hiểu nổi.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.

Đàn ông đúng là sinh vật khó đoán.

Tối hôm đó, Lục Cẩm cũng về.

Cả người trông như hồn bay phách lạc, tựa như vừa chịu đả kích rất lớn.

Cha Lục vừa thấy thế thì càng giận dữ:

“Ra ngoài bao nhiêu ngày, không một cú điện thoại báo tin. Con giải quyết kiểu gì ? Đúng là dạy uổng công!”

Tôi liếc Lục Trì, thấy chỉ khẽ lắc đầu.

【Để xem mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì nào.】

【Ồ, hai cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi à?】

【May quá, tôi còn tưởng mấy ngày nay ấy chạy theo níu kéo Trương Khả Ny cơ đấy.】

【Chậc chậc, đúng là không biết xấu hổ, bằng chứng rành rành mà còn mặt dày cầu xin hai cưới mình.】

【Còn bịa ra câu kinh điển: “Vì nên em mới cho cơ hội cha của đứa bé.” Nghe mà buồn nôn!】

【May mà hai đã sáng mắt kịp lúc.】

Lục Cẩm đứng đó, cúi đầu xin lỗi mọi người.

Anh đặc biệt với tôi:

“Em dâu, đã hiểu lầm em, xin lỗi. Những nghi ngờ trước đây của em đều đúng cả.”

“Khả Ny… ta thực sự đang mang thai con của người khác.”

Nói đến đây, mắt Lục Cẩm đỏ hoe:

“Cô ấy lúc nào cũng , mà toàn lừa dối!”

Mẹ Lục vội kéo lại an ủi.

Chuyện cảm mà, lần đầu đậm sâu, bị phản bội như , tổn thương là chuyện khó tránh.

May mà cuối cùng cũng thoát khỏi bể khổ.

Tôi cũng lên tiếng an ủi:

“Anh hai, đừng buồn nữa.”

“Loại phụ nữ như , chẳng đáng để rơi nước mắt.”

“Anh nghĩ thế này đi: người sau sẽ tốt hơn, lại còn ngoan hơn nữa.”

Nghe , Lục Cẩm gần như bật khóc.

Tôi còn định thêm mấy câu viên, chợt cảm thấy có ánh mắt nguy hiểm từ trên cao chiếu thẳng vào mình.

Lục Trì lạnh lùng xuống:

“Em cũng nghĩ như à?”

Tôi: “Hả?”

Anh không gì thêm, chỉ liếc tôi một cái rồi quay người lên lầu.

Tôi:

Thật khó hiểu!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...