Xuyên Sách, Tôi Bị [...] – Chương 2

Chương 2

3

Trương Khả Ny sững sờ, không ngờ mọi chuyện lại rẽ sang hướng này.

“Tôi thấy nếu Trương không chịu xét nghiệm ADN, cũng chẳng có bằng chứng nào chứng minh đứa bé là của Lục Cẩm, thì bỏ đứa trẻ đi cũng là một giải pháp hợp lý.”

Mẹ Lục mỉm , nhẹ nhàng tiếp:

“Nếu không, chưa kết hôn mà đã mang thai, tin đồn truyền ra ngoài cũng chẳng hay ho gì đâu.”

Tôi âm thầm giơ ngón cái trong lòng.

【Không hổ danh là mẹ Lục!】

【Chắc chắn Trương Khả Ny sẽ dở trò đòi chia tay. Cô ta đâu dám bỏ đứa bé. Trong số những người từng qua lại, địa vị của Lục Cẩm là cao nhất. Đứa con này chính là con át chủ bài giúp ta ép Lục Cẩm cưới mình.】

“Lục Cẩm, em thật sự đã lầm rồi!”

Trương Khả Ny vừa lau nước mắt vừa tỏ ra mạnh mẽ:

“Anh không xứng đáng để em gửi gắm cả đời. Đứa bé này, em sẽ tự nuôi, chúng ta chia tay đi!”

【Thấy chưa! Mình đã đoán trước mà. Cô ta chỉ giở chiêu chia tay dọa dẫm thôi. Sau đó lại quay lại quyến rũ hai, vòng lặp này lặp đi lặp lại cho đến khi đứa bé đủ lớn, không bỏ nữa.】

Lục Cẩm lúc này có vẻ rối rắm, ánh mắt mâu thuẫn, đầy bối rối. Tôi còn tưởng ấy sẽ theo bản năng mà giữ ta lại.

Ngay lúc không khí đang căng thẳng, Lục Trì — người nãy giờ im lặng — đột nhiên lên tiếng:

“Cô Trương luôn miệng đứa bé là của hai tôi, giải thích thế nào về video ngày 5 tháng 7 này?”

【Ngày 5 tháng 7? Chẳng phải đó là ngày hai người họ phát sinh chuyện ấy sao!】

【Mình nhớ rồi, hôm đó ta còn hẹn mấy kim chủ nữa cơ. Lục Trì mà moi cả video ra, đúng là lợi . Mình cũng muốn xem thử.】

Tôi tò mò rướn cổ lên, tự nhiên thấy hạt dưa trong tay nhạt hẳn.

Sắc mặt Trương Khả Ny lập tức tái mét, ánh mắt lảng tránh:

“Video gì? Tôi không biết. Các người đang vu khống tôi! Các người… đều bắt nạt tôi… hu hu hu!”

Nói xong, ta nhào tới giật điện thoại trong tay Lục Trì, rồi ném mạnh xuống đất.

Tôi nhếch môi:

【Diễn dở quá. Rõ ràng là sợ Lục Cẩm thấy video nên cố hoại.】

Lục Cẩm vội bước lên giữ chặt ta:

“Khả Ny! Em bình tĩnh lại đi!”

“Được! Nếu ngay cả cũng không tin em, thì chúng ta chia tay!”

Nói xong, Trương Khả Ny ôm mặt khóc nức nở, bỏ chạy ra ngoài.

【Chạy nhanh thế, chắc là biết hết đường chối rồi.】

Nhìn dáng vẻ đau khổ của hai, tôi bất lực thở dài:

【Anh ấy mù quáng đến mức này rồi sao. Bị dắt mũi mà vẫn chưa tỉnh ngộ.】

【Thực ra giữa hai người họ chẳng có gì cả. Hôm đó, khi hai uống say ngủ như c.h.ế.t trong khách sạn, mọi chuyện đều do Trương Khả Ny tự đạo diễn. Càng buồn hơn là lúc đó ta còn ở phòng bên cạnh với kim chủ của mình.】

【Anh hai còn tưởng mình vì say rượu mà ra chuyện lớn, đúng là thiếu kiến thức cơ bản.】

【Còn là trai tân thì sao khiến người ta có thai chứ?】

Không biết trong đầu Lục Cẩm đang xoay mấy vòng, sắc mặt lúc trắng lúc đen, thay đổi liên tục. Cuối cùng, ấy trừng mắt liếc tôi một cái, rồi sải bước chạy theo Trương Khả Ny.

Tôi nhíu mày:

“Tại sao hai lại lườm em nhỉ?”

Nhìn sang, cha mẹ Lục cũng mang vẻ mặt khó xử, nhất là khi ánh mắt họ về phía Lục Trì.

Khuôn mặt điển trai của Lục Trì sầm lại:

“Ồn ào quá, ăn hạt dưa mà cũng không bịt nổi miệng em à.”

Tôi lườm lại, trong lòng thầm nhịn:

【Đồ độc miệng! Cứ chờ đấy, tôi nhất định phải ly hôn, rồi tìm một bé cún ngọt ngào, biết dỗ dành!】

4

Khi vở kịch kết thúc, tôi định đi ngủ thì bị Lục Trì chặn ở cửa phòng, không cho đóng cửa lại.

[ – .]

“Anh có chuyện gì nữa ?”

Lục Trì lúng túng, mặt đỏ bừng:

“Em… có khát không? Có muốn uống sữa không?”

Tôi ngớ người:

“Sữa?”

【Không lẽ là loại sữa mình đang nghĩ đến?】

【Lục Trì… bị nhập hồn rồi sao? Hay là… hối hận chuyện ly hôn? Đồ cặn bã, rõ ràng không thích mình mà còn định dây dưa!】

Tôi lập tức đẩy mạnh ra. Nhưng không ngờ ly sữa bò trên tay đổ hết lên người.

Tôi ngơ ngác:

“Thật… thật sự là sữa bò à?”

Lục Trì như mà như tức:

“Không thì em nghĩ là gì?”

Tôi vội vàng lấy khăn giấy lau áo cho :

“Cũng không trách em , ai bảo cầm sữa mà mặt đỏ như tôm luộc.”

Lục Trì im lặng, có vẻ cũng biết mình vô lý.

Sữa đổ ướt cả phần n.g.ự.c , càng lau tôi càng mất tập trung.

【Ủa? Đây là cơ bụng sao?】

【Không ngờ thì thư sinh mà cơ bụng lại săn chắc thế!】

【Hehe, sau khi ly hôn mình phải tìm vài người mẫu nam để sờ mỗi ngày mới .】

Tôi còn đang đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời đó thì cổ tay bất ngờ bị nắm chặt. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

【Chết rồi, mải mê sờ mó quên mất đây là Lục Trì…】

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt vô chạm vào hai chiếc cúc áo pyjama đã bung, lộ ra khuôn n.g.ự.c rắn chắc cùng yết hầu chuyển lên xuống vì nuốt nước bọt.

Xong phim, chắc tức giận rồi.

Nhưng trái với dự đoán, Lục Trì không nổi giận, ngược lại mặt càng đỏ bừng, ánh mắt vừa ngượng ngùng vừa lúng túng.

【Trời đất! Tự dưng lại muốn trêu ta ghê.】

“Cố Tri, em đừng khiêu khích .” Giọng khàn hẳn đi, “Em biết mà, không muốn ly hôn.”

Nghe , tôi lập tức tỉnh táo lại:

“Đây là kết quả sau khi suy nghĩ xong đấy à?”

Tôi chẳng còn hứng thú tán gẫu, gạt tay ra, quay lưng về phòng.

【Rõ ràng không mình, còn giữ lại gì? Đồ cặn bã!】

Lục Trì lại kéo tay tôi:

“Chúng ta đừng ly hôn. Anh sẽ chuyển cho em thêm 10 triệu mỗi tháng.”

Anh nghiêm túc :

“Được không?”

Tôi dừng lại:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.

“10 triệu?”

“10 triệu chuyển vào tài khoản cá nhân của em, ngoài ra em có thể dùng thẻ phụ của .”

Tôi nhếch môi :

“Anh nghĩ em ham tiền thế sao?”

Lục Trì bổ sung:

“Nếu 10 triệu chưa đủ, còn có thể…”

Tôi ngắt lời:

“Hừ, Lục Trì, hiểu em quá rồi đấy. Đúng, em ham tiền thế đấy!”

“Nghĩ lại thì, cuộc hôn nhân này chưa cần phải ly hôn vội đâu. Vậy nên… 10 triệu, khi nào vào tài khoản của em?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...