1
Đêm khuya, tôi bị Lục Trì kéo ra khỏi chăn:
“Anh gì ! Nửa đêm nửa hôm giấc ngủ của người ta.”
Lục Trì mặc bộ đồ ở nhà màu tối, tóc mái lòa xòa rũ xuống trán, trên gương mặt là vẻ cưng chiều pha chút bất đắc dĩ:
“Em họa rồi, xuống dưới với .”
Giọng dịu dàng, dễ nghe như tiếng ngọc vụn rơi xuống khay.
Lục Trì là chồng tôi. Thật lòng mà , tôi khá thích gương mặt này của .
【Giờ này mà đến kiếm chuyện với mình, tám phần là con nhỏ bạch liên hoa của hai lại thêm dầu vào lửa, khóc lóc tố cáo với ấy rồi.】
Tôi nhủ thầm, mặt đầy vẻ khó chịu. Vừa nghĩ đến cảnh phải đối mặt với ta, tôi đã thấy phiền.
Bỗng Lục Trì : “Bây giờ nếu em chịu xuống với , sẽ cân nhắc chuyện ly hôn.”
Lúc tôi xuyên vào thân phận của nguyên chủ, ấy đang bị một thiên kim nhà giàu thầm Lục Trì vu khống.
Cuộc hôn nhân giữa nguyên chủ và Lục Trì vốn chỉ còn trên danh nghĩa, hai người không hề có cảm.
Lục Trì đề nghị ly hôn. Trong thỏa thuận, ta đồng ý bồi thường cho tôi 500 triệu sau ly hôn.
【Mặc dù bị vu khống thì rất bực, khoản bồi thường này quá hậu hĩnh, cái nồi này tôi gánh .】
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.
【500 triệu lận đó, đủ bao nuôi mấy dàn người mẫu nam rồi. Hehe, nào là sói con, cún con, múi nào cũng muốn thử… sáu múi thì càng tốt…】
Tôi vô cùng hài lòng với số tiền này nên đồng ý ly hôn.
Ai ngờ, Lục Trì bỗng đổi ý, không những không ly hôn mà còn giúp tôi điều tra chân tướng, khiến thiên kim kia bị pháp luật trừng trị rồi phải xin lỗi tôi.
Sau đó, mặc cho tôi hết lần này đến lần khác tìm đủ mọi cách dụ ly hôn, vẫn không chịu buông tay.
Giờ thì sao? Cuối cùng cũng nghĩ thông rồi à?
Mắt tôi sáng rỡ: “Đi, xuống nhà!”
“Đợi đã.”
Lục Trì gọi tôi lại. Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, vội quay đầu đi, vành tai đỏ bừng:
“Em… cài lại cúc áo đi.”
Tôi ngớ người: “?”
Cúi đầu , mặt tôi nóng bừng — không biết từ khi nào mấy chiếc cúc trước n.g.ự.c đã bung ra, lộ làn da trắng như tuyết.
Vậy mà nãy giờ tôi cứ thế mà đứng trước mặt ?
“Cài rồi, đi thôi.” Tôi cài lại cúc, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
“Ừm.”
Tôi theo sau Lục Trì bước xuống. Nhìn vành tai đỏ ửng như sắp chảy m.á.u của , tôi thầm nghĩ:
【Thì ra Tổng tài cũng biết ngại à?】
【Ngây thơ thế này, nếu biết hôm đó hai đứa say xỉn mà chẳng có gì xảy ra, chắc ta mừng chết.】
Bịch!
Đang đi xuống cầu thang, Lục Trì bỗng vấp ngã.
“Anh không sao chứ?”
Bề ngoài tôi tỏ vẻ lo lắng, trong lòng thầm: 【Ai bảo không chịu ly hôn với tôi, giờ thì xui xẻo rồi.】
“Không sao.” Lục Trì tái mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Anh hai đang đợi chúng ta.”
2
Xuống đến phòng khách, bạch liên hoa của hai Lục Cẩm khóc lóc mở miệng:
“Cố Tri, tôi không biết mình đã gì sai mà lại muốn hoại cảm giữa tôi và A Cẩm.”
“Tôi và A Cẩm thật lòng nhau, cho dù không chấp nhận tôi cũng đừng đứa bé trong bụng tôi không phải của ấy!”
Lục Cẩm nghệ thuật, nhạy cảm, trọng cảm, mấy năm nay chưa từng ai.
[ – .]
Trương Khả Ny dùng mấy chiêu trò với vài lời ngọt ngào đã khiến hai xem ta như nàng thơ, đến mù quáng.
Hai người cứ hợp rồi lại tan, mãi cho đến gần đây, trong bữa ăn, Lục Cẩm tuyên bố muốn cưới Trương Khả Ny.
Cha mẹ Lục vốn không vừa ý chuyện Trương Khả Ny từng dính líu tin đồn với nhiều người.
Lục Cẩm liền tung ra quả bom: “Khả Ny đang mang thai con của con.”
Xui xẻo là tôi vốn có thù với Trương Khả Ny.
Tôi không chịu nổi khi thấy hai bị ta giỡn trong lòng bàn tay nên lên tiếng nhắc nhở:
“Anh hai ngây thơ thật đấy, người ta gì cũng tin. Có thời gian thì nên ý xem ta gì khi không có mặt.”
Cha mẹ Lục cũng đồng : “Tri Tri đúng, đứa bé có phải con của con hay không còn chưa chắc, nếu con thật lòng muốn cưới thì nên xét nghiệm ADN trước.”
Lục Cẩm mặt lạnh bỏ đi.
Nhìn bộ dạng của hai bây giờ, tôi chỉ biết thở dài:
【Xét nghiệm ADN mà thì tốt, sợ là giờ ta còn đang tự trách vì nghi ngờ ta nữa cơ.】
Trương Khả Ny nép trong lòng hai, tỏ vẻ đáng thương: “Cố Tri, đang vu khống tôi!”
Lục Cẩm mặt mày u ám tôi: “Cố Tri, em xin lỗi Khả Ny đi.”
“Hả? Em vu khống gì chứ? Em đâu đứa bé không phải của , em chỉ tỏ ra nghi ngờ thôi mà.” Tôi chớp mắt ngây thơ.
Chẳng phải bạch liên hoa thôi sao? Ai mà không biết diễn.
“Cô Trương trước đây dính đủ thứ tin đồn khi hai người chia tay, em cũng chỉ vì lo cho gia đình thôi mà, hai.”
“Lục gia chúng ta tài sản lớn như , nếu đứa trẻ là của Lục gia thì còn đỡ, còn nếu không…”
Nói đến đây tôi dừng lại, trong lòng đảo mắt:
【Anh hai thật khiến mình thất vọng. Mình chỉ muốn nhẹ nhàng nhắc nhở ấy để ấy tự điều tra, mà bị ta dắt mũi đến mức này.】
Cha Lục bước ra, mặt nghiêm nghị: “Em dâu con đúng, nếu muốn cưới thì xét nghiệm ADN trước.”
Trương Khả Ny vừa khóc vừa ôm chặt Lục Cẩm: “A Cẩm, chẳng lẽ chỉ vì một câu nghi ngờ mà cũng ép em đi xét nghiệm sao? Gia đình đúng là bắt nạt người khác mà!”
Nước mắt ta cứ thế tuôn rơi, dáng vẻ tội nghiệp khiến Lục Cẩm mềm lòng, vừa dỗ vừa trách móc: “Cha mẹ, con thật thất vọng về hai người.”
Tôi chỉ thầm:
【Haiz, si đến thế thì chịu thôi. Nếu dụ ta đi xét nghiệm, đảm bảo ta sẽ đòi thai ngay.】
Mẹ Lục vẫy tay gọi tôi: “Lại đây ngồi với mẹ, chuyện của hai cứ để họ lo.”
Trên bàn vẫn còn hạt dưa và đậu phộng. Mắt tôi sáng lên, vội chạy qua ngồi.
Khi đi ngang qua Lục Trì, vẫn cắm cúi xử lý công việc trên điện thoại.
【Đúng là nhàm chán, đang lúc gay cấn mà còn việc.】
Mẹ Lục tiếp: “Lục Cẩm, nhà mình xưa nay chưa từng có chuyện mang thai trước hôn nhân. Giờ con đã lệ thì phải để đứa trẻ gia đình thừa nhận.”
Mẹ Lục bình thường hiền hậu, một khi lên tiếng, cả nhà đều phải nghe theo.
Lục Cẩm do dự, thấp giọng dỗ dành: “Khả Ny, nếu con là của thì đi xét nghiệm ADN để cha mẹ yên tâm nhé…”
Câu chưa dứt, Trương Khả Ny đã giáng cho một bạt tai:
“Khốn nạn, ngay cả cũng không tin em!”
“Không cần nữa! Em sẽ bỏ đứa bé đi, đỡ phải chịu cảnh nghi ngờ khi chưa chào đời!”
Tôi ôm bụng thầm:
【Haha, đúng như mình đoán, ta chắc chắn sẽ tung chiêu này phản công.】
【Anh hai, tỉnh lại đi. Cô ta muốn thai không phải vì đau lòng, mà vì ta còn chẳng biết cha đứa bé là ai.】
【Giờ thì cứ nghe theo lời ta xem, thử xem ta có đòi chia tay không.】
Không khí trong phòng trầm mặc hẳn.
Ai cũng nghĩ Lục Cẩm sẽ mềm lòng, bản thân tôi cũng .
Nhưng rồi Lục Cẩm ngẩng đầu lên:
“Được thôi, bỏ đứa bé đi.”
Bạn thấy sao?