Xuyên Sách Thập Niên [...] – Chương 96

“Em uống trà.” Chu Huỷ tủ bát bên cạnh: “Tôi nhớ dưới đó có rượu, lúc các người kết hôn còn chưa uống hết.”

 

Thủy Lang xoay người mở tủ, lấy ra một chai Mao Đài lắc lắc, quả nhiên có tiếng ọc ạch, lấy ra đặt trước mặt chị cả: “Chị chắc chắn có thể uống không?”

 

“Chị cả muốn uống rượu à?!”

 

Giọng của Chu Quang Hách đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến, mấy người từ phòng khách đi ra, thấy Chu Quang Hách đi vào, vừa đi vừa cởi mũ công an xuống, mở nút cổ áo, phía sau còn đi theo hai người công an.

 

Thủy Lang: “?”

 

Không phải buổi trưa hôm nay không thể về kịp sao, tại sao không những về mà còn dẫn theo hai người nữa”

 

“Chị cả, sao chị lại muốn uống rượu?”

 

Chu Quang Hách treo mũ và áo khoác lên mắc áo sau cửa, xắn tay áo sơ mi trắng đi đến trước bàn, đột nhiên dừng lại, lùi lại vài bước, về phía căn phòng phía tây, cơ thể lập tức nghiêng một góc, trở nên cứng đờ

 

Hai người công an trẻ ở phía sau nhe răng, lộ ra nụ thân thiện với người trong nhà, chờ người lãnh đạo giới thiệu, lãnh đạo mãi vẫn không có tĩnh.

 

Cả hai quay lại lãnh đạo,  thấy lãnh đạo giống chạm vào điện, nghiêng đầu không nhúc nhích.

 

“Đội trưởng Chu, sao ? Chu...!!!”

 

Ba bé đã không còn cảm thấy kinh ngạc với phản ứng kêu gào sợ hãi khi người khác vừa thấy căn phòng của mình, bọn họ bưng chén nhỏ quay đầu, ăn mì hoành thánh, chiêm ngưỡng pho tượng điêu khắc.

 

Chu Quang Hách chậm rãi quay người lại Thủy Lang: “Em à?”

 

“Còn không phải sao?” Thủy Lang cầm đũa lên, gắp một miếng bánh bỏ vào miệng: “Còn có người nào khác tới nhà sao, lão Du Điểu à?”

 

“Ông ấy không thể .” Chu Quang Hách bước vào phòng, cẩn thận xung quanh, thiết kế kín kẽ khiến cho người khác có cảm giác chấn mạnh mẽ, giường tầng, ngăn tủ, ngăn kéo, không một chỗ nào không cân nhắc cho chị cả, đây là xuất phát từ nội tâm thực sự tiếp nhận gia đình chị cả, mới có thể thiết kế ra sự cải tạo chu đáo như .

 

Chu Quang Hách từ tận đáy lòng cảm thấy mình thật may mắn.

 

Mới có thể cưới một người vợ như .

 

“Chị dâu đấy à?” Công an Lý Hoa lại kêu lên: “Quá lợi Tôi nằm mơ cũng không thấy một cái giường như thế này. Thật sự muốn nằm thử một chút.”

 

“Chị dâu quả thực là người dám nghĩ dám .” Một người công an khác, Chu Tường lên tiếng tán thưởng, ấy chính là người lớn lên trong con hẻm chen chúc nhất,  mặc dù đã có gia đình, đi vẫn cảm thấy thích thú khi thấy giường, ngăn tủ, thang lầu như .

 

“Anh ăn cơm chưa?”

 

Thủy Lang nghe những lời khen như lỗ tai đã muốn mọc kén, buổi trưa một đám người tới đưa đồ ăn, đã nán lại trong phòng lề mề, tìm đủ loại đề tài chuyện, chính là không muốn đi, muốn thêm vài lần, thêm lại không nhịn khen ngợi thêm vài lần.

 

“Anh chưa ăn gì cả.” Chu Quang Hách cuối cùng cũng bước ra ngoài: “Bọn vừa từ ngoại thành về đây gấp, căng tin nơi việc đã quá giờ ăn, không còn gì cả, nên mời hai đồng nghiệp về nhà chuẩn bị một ít mì sợi, không ngờ mọi người vừa mới ăn cơm, lại có nhiều món như .”

 

“Vậy mau ngồi xuống cùng nhau ăn đi." Chu Huỷ chào hai người khách: “Thủy Lang đã trở thành cán bộ ngõ, ai cũng thích căn phòng do ấy thiết kế. Buổi trưa đều xếp hàng tặng đồ, nên chúng ta không nấu ăn.”

 

“Hai người ngồi xuống đi” Chu Quang Hạch kéo ghế bên tường tới, mời hai người kia ngồi, đồ ăn trên bàn rồi lại Thủy Lang: “Lợi .”

 

“Tính cách em có sức quyến rũ, không có cách nào.” Lời của Thủy Lang khiến Chu Quang Hách bật : “Bởi vì có hoành thánh và bánh, chúng ta liền không nấu cơm, đi nấu thêm mấy bát mì, những thức ăn thêm này đều đã nấu sẵn rồi.”

 

“Tôi nấu.”

 

“Để tôi đi nấu.”

 

Hai người công an vừa mới ngồi xuống lại đứng dậy muốn giúp đỡ, không ngờ trong nhà đội trưởng lại có nhiều đồ ăn như , trong lòng cảm thấy rất xấu hổ, hơn nữa dù là mì sợi cũng là bột mì trắng, ăn một tô mì sợi ở cửa hàng ẩm thực cũng phải mất mười hai xu.

 

“Đừng khách sáo, ngồi xuống ăn đi.” Chu Quang Hách xắn tay áo sơ mi trắng, để lộ ra cánh tay rắn chắc: “Buổi chiều còn có việc phải nên không thể uống rượu .” 

 

“Không uống. chắc chắn sẽ không uống.”'

 

Mì sợi đã nấu chín, lấy ra từ trong nồi thép, bưng lên, đặt trên tấm đệm cách nhiệt. Chu Quang Hách lấy ba cái chén sứ, cho vào muối, nước tương, hạt tiêu, hành lá thái nhỏ, thêm dầu mè vào, vớt sợi mì ra cho vào nước sốt, sau đó rưới nước súp lên trên: “Em có muốn ăn không?”

 

Thủy Lang nước canh có dầu mè nổi lên đầy hấp dẫn : “Ăn!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...