Xuyên Sách Thập Niên [...] – Chương 95

Thủy Lang ngừng ăn hạt dưa, nhổ vỏ trong miệng ra, phủi tay: “Tôi không cần gì cả, không có cũng không cần, việc cũng không phải chỉ vì thích. Cán bộ chính là phục vụ nhân dân, cán bộ ngõ cũng phải việc vì lợi ích của mọi người.”

 

Một câu này khiến khuôn mặt của cán bộ Lư đỏ bừng, hoàn toàn không nên lời.

 

Một câu   cũng cho mọi người đều choáng váng, nhất thời lặng phắc như tờ.

 

“Tốt, cán bộ ngõ này nếu không phải là Thủy Lang thì không thể là ai khác.” Chủ nhiệm uỷ ban khu phố Thủy Lang đầy vẻ tán thưởng: “Các người cũng đừng nghĩ đến chuyện đưa cái này cái kia nữa, những thứ này đều vô ích thôi. Các người nên sớm cam đoan, sau này sẽ không nghe gió thành mưa, không thể vừa có chút không biết là thật hay giả, đã hiểu lầm người ta, phải tuyệt đối phối hợp, sẽ không khó dễ khi người ta việc, mới , vừa rồi cũng đã , công việc này chính là việc vì lợi ích của mọi người, người ta lại là người có bản lĩnh, sớm muộn gì cũng có thể đi , không cần mấy đồng tiền phụ cấp này, vì người ta có tấm lòng nhân hậu, mới sẵn lòng cán bộ ngõ.”

 

“Chúng tôi nhất định sẽ hợp tác. Cóc cán bộ ngõ tốt như sao có thể không hợp tác ?” “Đúng , cán bộ Thu, yên tâm. Sau bài học ngày hôm nay, chúng tôi nhất định sẽ tin tưởng .”

 

“Cán bộ Thuỷ, cứ đi, tôi chưa bao giờ không tin tưởng , sau này nếu có người xấu , tôi sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn.”

 

Thủy Lang còn chưa kịp đồng ý, các đồng chí đã bắt đầu mở miệng gọi một tiếng cán bộ Thuỷ.

 

Đã đứng lâu như , người dân hết lần này đến lần khác bày tỏ ý kiến, Thủy Lang cảm thấy việc này gần như đã quyết định rồi: “Mọi người đã như thì tôi sẽ nghiêm túc xem xét, lời mọi người ra, mọi người tự mình nhớ kỹ là rồi, tôi sẽ không để ở trong lòng, tôi cũng cam đoan, khu phố có chỗ nào cần đến tôi, hàng xóm có việc gì cần đến tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sững, không từ chối, đối xử bình đẳng với mọi người.”

 

“Tốt!”

 

Nhà Chu gia lập tức vang lên tiếng hoan hô, ngoại trừ một mình bà Lư, tất cả mọi người đều vui vẻ từ tận đáy lòng.

 

Đương nhiên rồi, tại sao lại vui vẻ từ tận đáy lòng, là nghĩ đến cảnh chen chúc trong nhà, mong muốn có thể cải thiện.

 

Cán bộ khu phố cũng vui mừng, tìm người có năng lực trong ngõ, công việc của bọn họ cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều lần.

 

Chủ nhiệm uỷ ban khu phố mỉm với Thủy Lang: “Cán bộ Thuỷ, không lấy một cái kim sợi chỉ của quần chúng là đúng đắn. Nhưng mặc dù đã trở thành cán bộ, vẫn là người dân ở ngõ Ngô Đồng. mọi người cho nhau chút đồ ăn, có qua có lại, cũng là có thể, như có thể tăng thêm làng nghĩa xóm.”

 

Thủy Lang cuối cùng cũng mỉm : “Tôi biết rồi.”

 

Trải qua vòng bỏ phiếu cuối cùng, Thủy Lang gấn như đã lấy số phiếu tuyệt đối, trở thành cán bộ của Ngõ Ngô Đồng.

 

Rất nhanh, Thủy Lang đã nhận huy hiệu, từ nay trở đi khi có hoạt tập thể trong ngõ, sẽ đeo trước ngực, mang theo một lá cờ đỏ nhỏ, vừa bước ra ngoài sẽ biết là cán bộ ngõ, nếu ai có chuyện gì sẽ tới tìm .

 

Chu Quang Hách buổi trưa cũng không trở về ăn cơm, Thuỷ Lang còn chưa nhóm lửa, trên bàn đã bày đầy đồ ăn.

 

Nhà ở căn phòng hướng Nam trên tầng hai tòa nhà phía trước đưa hoành thánh bột mì trắng, căn phòng phía tây ở tầng trệt toà nhà phía sau đưa cá tuyết vàng, nhà ở tầng ba toà nhà bên trái tặng món bào ngư, gác xép toà nhà bên phải đưa tới bánh thịt băm...

 

Tóm lại những thứ đưa tới đều là bọn họ cảm thấy là đồ tốt trong nhà mình, mới có thể đưa tới .

 

Chủ nhiệm uỷ ban khu phố đã lên tiếng, mọi người đều cảm thấy hổ thẹn, vì để bù đắp mối quan hệ tốt đẹp, thắt chặt cảm, tất cả đều mong có thể tặng gì đó, người buổi trưa chưa kịp mua đồ ăn về nấu đều chuẩn bị buổi chiều đi mua, buổi tối nấu đem sang.

 

Thủy Lang không phải là người không biết linh hoạt, sau khi mọi người mang tới, vào câu khách sáo rồi nhận lấy, để người ta yên tâm, vui vẻ đi về.

 

“Nhiều đồ ăn như , có lẽ buổi trưa ăn không hết đâu.” Thủy Lang rửa tay rồi ngồi xuống, từng đĩa món ăn khác nhau, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, cho tới bây giờ chưa từng trải qua trải nghiệm ăn đồ ăn do hàng xóm mang đến: “Mau ăn đi, hôm nay không cần chia phần ăn đâu.”

 

"Những điều này đều là nhờ nhân phẩm của em, năng lực và sự quyến rũ em mang lại.” Chu Huỷ chia đũa, đặt đôi đũa thứ nhất trước mặt Thủy Lang: “Có rượu không?”

 

“Chị muốn uống rượu?” Thủy Lang kinh ngạc Chu Huỷ, sau đó lập tức : “Em không muốn uống.”

 

Cảm giác uống rượu quá đau khổ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...