Thủy Lang gắp một đũa đưa vào trog miệng, non mềm, lại có lượng hạt tiêu vừa phải, một khi đầu lưỡi đã nếm vị ngon như , sẽ không bao giờ quên : “Tay nghề đầu bếp rất tốt, mau nếm thử đi.”
“Chị cũng đã rất nhiều năm không ăn món này.”
Chu Huỷ không khách sáo, cầm đũa lên nếm thử, vừa nếm đã thấy ngon không dừng ăn .
Ba bé chưa từng nếm qua món này, giống như rắn, thật sự giống rắn thì tốt, trong thôn ai bắt rắn đều hưng phấn nhảy lên trời, hô hào, ăn mặn rồi!
Ngoài lươn xào xì dầu, bánh hoa quế cũng là món Thủy Lang cảm thấy thôi đã không dễ , món này là gọi cho ba bé , vừa dọn ra, quả nhiên tròng mắt của các bé liền không chuyển nữa, trực tiếp sững sờ chằm chằm, chờ mợ nhỏ lên tiếng một câu, lập tức bắt đầu nếm thử.
Đối với ba , hôm nay giống như lần đầu tiên ăn bánh hoa quế thơm ngọt, dư vị kéo dài.
...
“Mua cho sao?”
“Anh không thích sao?”
“Thích!”
Chu Quang Hách cầm lấy đôi giày da lật qua lật lại hồi lâu, một lượt rồi ngẩng đầu Thủy Lang, sau đó khóe miệng mang theo lại cúi đầu tiếp tục lật xem, rồi lại ngẩng đầu Thủy Lan, nụ không thể kiềm lại : “Sao em lại nghĩ tới chuyện mua giày cho ?”
“Góp phiếu.”
“...”
Chu Quang Hách lấy một tờ báo từ trên bàn trải xuống mặt đất, sau đó đặt đôi giày da của mình lên tờ báo, chỉ cần nhiều hơn một chút nữa, khóe miệng sẽ không hạ xuống .
Điều này chứng tỏ trong lòng có .
Thực ra, hôm qua lúc phiếu mấy trăm lít xăng rơi từ trong túi ra, đã sớm hiểu rồi.
Hiểu rằng trong lòng bé có .
Chỉ là bé luôn mạnh miệng mềm lòng, không thích biểu đạt, ngoài miệng điều trái ngược với hành của .
Tắt đèn.
Chu Quang Hách vén góc chăn bông lên, để người nào đó ngủ say có thể chui qua, lại vén góc chăn màu xanh quân đội lên, người cũng nhích qua bên kia.
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu đau đớn
Thủy Lang đưa tay bật đèn, vén chăn lên, đứng dậy đạp Chu Quang Hách mấy cái: “Anh muốn gì? Có phải nổi lên ý đồ xấu không?”
Chu Quang Hách ôm bụng, bởi vì bị đạp đến sắc mặt đỏ bừng, không một lời.
Tất cả sự tự tin vừa rồi đều bị đạp bay đi.
Trong lòng bé rốt cuộc có hay không, hoàn toàn không chắc chắn.
Thủy Lang ngồi trên giường, dùng chân đạp người đó xuống, sau đó lại đạp chăn bông xuống dưới: “Đêm nay phải ngủ dưới đất, không, từ nay về sau, đều phải ngủ dưới đất!”
Chu Quang Hách ôm lấy chăn bông, cảm nhận hơi ấm, lập tức lại cảm thấy trong lòng bé vẫn là có .
Nếu không, sao lại ngay cả lúc này, vẫn còn lo lắng không biết có bị cảm lạnh không?
Là quá nóng vội.
Chu Quang Hách nằm nghiêng trên mặt đất, ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài, quấn chăn vào người chặt hơn.
…
Ôm chăn mền nằm trên sàn hai ngày, ông trời tốt, không ngừng hạ nhiệt độ, suốt đêm Chu Quang Hách liên tục ho khan, không biết có phải là ho quá giả hay không, tóm lại bé vẫn không mềm lòng.
Nhưng Chu Quang Hách không hề bị đả kích chút nào, có thể cảm nhận bé đối tốt với , trong lòng có hay không, chuyện này không thể vì không cho lên giường mà bác bỏ .
Chu Quang Hách rất tự tin, chưa bao giờ nghi ngờ sự tự tin này.
Cho đến khi người bác gọi đến cục quản lý bất sản, hỏi chi tiết hình của Thủy Lang.
“Em của đồng đội?” Cục trưởng Chu đẩy một chồng hồ sơ dày đến trước mặt Chu Quang Hách: “Cô ấy là con một, trong nhà không có ai là tham gia quân ngũ, cháu có biết mẹ ấy là ai không? Thủy Mộ Hàm tiếng tăm lừng lẫy khắp giới thương nhân nước ngoài, bà ấy là con duy nhất của hội trưởng thương hội Hoa kiều ở nước ngoài, ông trùm khởi nghiệp bằng nghề môi giới, Thủy Tòng Khiên, thế hệ trước và thế hệ trước đó không có bất kỳ con cháu nào khác, cho dù có đi chăng nữa, tổ tiên có xuất thân buôn bán với phương tây như , cũng không có khả năng trở thành quân nhân .”
Bạn thấy sao?