“Thủy Lang, để nhiều lại may quần áo mới cho các người đi.” Chu Huỷ không tấm vải khuyên nhủ: “Em và em trai tôi đi , phải ăn mặc chỉnh tề một chút, có thể diện một chút, chị ở nhà mang cái choàng ngắn như là rồi, thật đấy, rất đủ rồi.”
“Anh ấy ngày ngày mặc đồng phục cảnh sát, không cần nhiều phiếu vải như . Chị ở nhà thì sao? Ở nhà cũng phải ăn mặc sạch sẽ, thoải mái chứ. Hơn nữa, bây giờ chị đã có xe lăn, còn phải đi chợ mua đồ ăn nên phải ăn mặc tốt một chút.”
Thủy Lang gật đầu với nhân viên mậu dịch, thanh toán phiếu và tiền vải: “Hơn nữa, nếu chị ăn mặc đẹp đẽ đi ra ngoài, chính là cho bọn em thể diện, thể hiện bọn em đối xử tốt với chị.”
Chu Huỷ : “Em thật sự thuyết phục chị rồi, tới tâm rồi, , ta mỗi ngày chị đều ăn mặc chỉnh tề, để cho người ta thấy các em đối xử tốt với chị như thế nào, cũng khiến chị cảm thấy dễ chịu.”
“Nghĩ như là rồi.”
Thủy Lang đi đến cửa hàng giày da, nghĩ đến người nhà công an đã đưa cho mình ba phiếu giày da, quay đầu lại đôi giày duy nhất của ba bé , bước vào cửa hàng lấy một đôi giày da nhỏ có khóa, : “Mua giày trẻ em, tính giá như thế nào?”
Nhân viên mậu dịch: “Tùy theo cỡ chân của trẻ em, một phiếu mua giày của một người đàn ông trưởng thành trung bình có thể mua hai đôi giày trẻ em.”
“Còn bàn chân của một đứa trẻ nhỏ như thì sao?” Thủy Lang chỉ vào chân Tam Nha .
Nhân viên mậu dịch qua rồi : “À, đứa trẻ này chưa đầy năm tuổi, cỡ giày khoảng 17, tính một nửa thì hơi thiệt, nếu mua thêm đôi lớn thì có thể tính chung một phiếu.”
“Hai người này không cao, tính như cũng nhiều rồi.” Thủy Lang đôi giày da trong cửa hàng, kiểu dáng đều có cảm giác thời đại, khi đi nhận giấy đăng ký kết hôn, Chu Quang Hách đã mua cho một đôi, nghĩ đến ngày ngày còn đang đi đôi giày lính, hình như không thấy thay đổi, không bằng đem góp phiếu lại đi mua giày da, sau này mang giày gia đi bắt tội phạm cũng là một dạng vũ khí!
“Hai vé giày da đổi lấy ba đôi giày trẻ em và một đôi giày người lớn.”
Thật hiếm thấy người ra tay hào phóng như , ba bes quả thực dáng dấp rất gầy, đo cỡ chân của Tam Nha còn nhỏ hơn cỡ 17 ước tính, chỉ có thể mặc giày cỡ 15, nhân viên mậu dịch quyết định bán!
Lúc lấy giày người lớn, khi nghe đến giày đàn ông size 44, nhân viên mậu dịch lại tái mặt đi, hét lên bị lỗ lớn!
Cô ta còn tưởng là mua cho này mang!
“Mợ nhỏ, cháu có thể mua thêm một đôi tất trắng nữa không?”
Tam Nha ôm đôi giày da của mình, mạnh dạn hỏi: "Cháu thấy Tiểu Mẫn và mấy bé trẻ trong ngõ đi tất trắng cùng giày da đen.”
Đại Nha gật đầu quyết liệt: “Đi trên đường giống như một con thiên nga nhỏ.”
“Bọn họ họ là những con thiên nga nhỏ, bọn cháu là những con vịt con xấu xí.” Nhị Nha ra lời thật: “Mợ nhỏ ơi, tất có đắt không? Nếu đắt thì chúng ta sẽ không mua.”
“Tất, hình như không cần phiếu” Thủy Lang quay lại cửa hàng giày da: “Các người có bán tất trắng không?”
“Có, một đôi giá một xu.”
“Lấy cho tôi ba đôi!”
Ba bé ôm đôi giày da nhét đầy tất trắng nhỏ, không nỡ cất đi, vừa đi vừa cúi đầu ngửi ngửi, mùi giày da mới thơm quá!
Đại Nha chạy tới chỗ Thủy Lang: “Mợ nhỏ ơi, mợ không muốn mua gì à?”
“Mua chứ, mợ đang thiếu túi.” Thủy Lang đi đến một cửa hàng bán đồ da. Thượng Hải trời mưa nhiều, mua ao vải phải có phiếu vải, túi dây cảm thấy không có cảm giác riêng tư nên dứt khoát mua một cái túi da: “Chị cả, chị chọn một cái đi.”
“Chị?” Chu Huỷ vội xua tay: “Túi thì chị thật sự không cần.”
“Mẹ ơi, mẹ chọn một cái đi.” Nhị Nha giục mẹ: “Quần áo mới phối với một cái túi da mới. Con muốn thấy mẹ xách túi.”
Dù sao cũng không lại mợ nhỏ.
Mọ nhỉ muốn mua, cái cái nào mà không mua !
“Mua về đựng tiền.” Thủy Lang mỉm cầm lên một cái túi đeo chéo nữ bằng da nhiều ngăn có khóa kéo:“Nếu đeo cái này thì thật là có thể diện.”
Túi hình lưỡi liềm, thục nữ văn nhã, Chu Huỷ kiềm chế mong muốn cái đẹp trong lòng, hồi lâu sau, đột nhiên nhảy dựng lên hai lần: “Ồ, đắt lắm à?”
“Chị cả, cái này coi như đây là quà em tặng chị đi.” Thủy Lang đã đi thanh toán rồi, ngoại trừ ba tấm phiếu giày da, tất cả đều dùng phiếu Chu Quang Hách đưa: “Vốn định mua cho chúng ta hai cái sau khi suy nghĩ kỹ, lỡ như cầm nhầm sẽ chậm trễ thời gian lỡ chuyện, em vẫn nên lấy cái này.”
Bạn thấy sao?