Xuyên Sách Thập Niên [...] – Chương 135

“Dán bao diêm? Đương nhiên là chị bằng lòng!”

 

Chu Huỷ kinh ngạc Thủy Lang: “Chủ nhiệm uỷ ban khu phố như sao? Chắc chắn có thể giao cho chị sao?”

 

“Chắc chắn.” Thủy Lang ngồi vào bàn uống nước: “Chị cả, chị định thật sao?”

 

“Làm! Nhất định phải !” Chu Huỷ đặt cái áo len đang đan một nửa trên tay xuống bên cạnh: “Công việc dán hộp bìa cứng, bao diêm, không phải ai muốn cũng có thể đâu. Khu phố thường giao cho những hộ gia đình khó khăn, chị đã sớn nghĩ đến việc này hộ khẩu của chị không ở trong thành phố, có lẽ sẽ không xem xét, không ngờ khu phố lại phân cho chị.”

 

Trước kia Thủy Lang từng nghe qua công việc dán hộp giấy này, cho tới bây giờ chưa từng thấy ai : “Một tháng có thể kiếm bao nhiêu tiền?”

 

“Còn tùy vào tốc độ tay nhanh hay chậm, dán một nghìn hộp diêm có thể kiếm sáu mươi xu bằng cách. Nếu tốc độ tay nhanh, mỗi tháng có thể kiếm mười tệ, tốc độ tay bình thường có thể kiếm khoảng năm tệ.” Trên mặt Chu Huỷ tràn đầy hy vọng: “Trước kia chị đã từng giúp bà cụ trong ngõ, mặc dù không nhiều, cũng không phải là người mới vào nghề, một tháng chắc có thể kiếm năm tệ.”

 

“Còn có con!”

 

Nhị Nha ở một bên nghe rất lâu, trước đó mợ nhỏ từng , trong thành phố có nhiều cơ hội kiếm tiền hơn là kiếm công điểm ruộng, không ngờ cơ hội lại đến sớm như : “Con sẽ dán giúp mẹ!”

 

“Con cũng muốn giúp mẹ kiếm tiền.” Đại Nha giơ tay, trong mắt cũng tràn đầy hy vọng, nếu bọn họ kiếm tiền, sẽ không bị người khác là gánh nặng của cậu mợ nữa: “Con sẽ cùng mẹ, cũng có thể kiếm năm tệ.”

 

“Con có thể kiếm mười tệ!” Tam Nha mà không biết trời cao đất rộng.

 

“Vậy thì thu nhập kiếm một tháng cũng không thua kém công nhân người ta bao nhiêu.”

 

Thủy Lang xong, mấy bé đều hưng phấn nở nụ .

 

Công nhân đó!

 

Đó chính là đối tượng khiến người cả thôn đều ghen tị!

 

Là người mà ngay cả bí thư chi bộ thôn và vợ bí thư chi bộ thôn gặp cũng muốn lấy lòng!

 

Bọn họ mà có thể kiếm gần bằng một công nhân!

 

“Vừa đúng lúc, em muốn bàn chuyện ăn uống một chút.” Thủy Lang lấy hết số phiếu Chu Quang Hách đưa cho : “Chị cả, bây giờ chị ngồi xe lăn cũng có thể đi chợ mua đồ ăn, gạo hay những đồ nặng, chúng ta ai rảnh rỗi thì đi chợ, nấu cơm...”

 

“Chiều cao của chiếc xe lăn này vừa đủ để chạm tới bếp. Bếp ga cao, chị không cần, chị chỉ dùng bếp than để nấu ăn là rồi.” Toàn bộ khuôn mặt của Chu Huỷ bây giờ, dù là làn da hay thần thái đều có sự thay đổi lớn so với trước đây: “Chiếc xe lăn này rất tiện lợi, hai ngày nay chị đã dùng quen rồi, em cứ yên tâm đi , không cần lo lắng cho chúng tôi. À đúng rồi, công việc ở cục quản lý bất sản cũng không thể lấy không, tiền Phục Hưng đưa trước đó đã đưa hết cho chị rồi.”

 

Chu Huỷ đẩy xe lăn đi vào phòng, lúc đi ra, trong tay ôm một cái túi buộc bằng dây thừng: “Đều ở đây, em cầm đi dự phòng.”

 

Ba nghìn tệ đều giao hết tất cả cho Thủy Lang, vừa rồi chị cả còn vì dán một nghìn bao diêm có thể kiếm sáu mươi xu, không biết một tháng phải dán bao nhiêu bao diêm mới có thể kiếm năm tệ mà vui vẻ không thôi, bây giờ trên mặt, trong mắt, trong thần sắc lại không có một chút nào không nỡ, cũng không có một tia đau lòng.

 

Trong lòng Thủy Lang căng lên, vị chua xộc lên chóp mũi, giơ tay vuốt vuốt: “Chị cả, em không nghe phải giao tiền, chị cứ cầm lấy đi.”

 

“Em cầm đi, cho em.”

 

“Ôi, chị cầm về lại đi.”

 

Thủy Lang vừa quay đầu lại thì thấy ba bs vẫn đang mặc bộ quần áo mới may từ tấm vải đỏ mà trước đó đã đưa cho bọn họ.

 

Thời tiết lạnh, Đại Nha mặc một cái áo khoác màu xanh có lẽ là của bà ngoại, hai tay áo là dùng vải xám vải trắng vá lại trên chỗ rách.

 

Nhị Nha mặc áo sơ mi màu đỏ không có áo khoác, còn Tam Nha mặc một cái áo len rộng phải cột lại ở phía sau, cũng không biết là quần áo của Tiểu A Mao ở nhà mợ hay là quần áo của hai con nhà cả ở tầng trên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...