Sở trưởng Lam cũng đi theo đến trước mặt : “Cô bé, tôi là lãnh đạo của Chu Quang Hách. Nếu có hiểu lầm gì thì cứ cho tôi biết. Tôi thấy là chịu oan ức, có phải là có quan hệ tới tấm phiếu này không, chuyện là thế nào?”
“Là các đó.”
Thủy Lang thấy Lý Hoa và Chu Tường thì dừng bước lại, sau đó nghe lời của sở trưởng Lam, lập tức không kiềm uất ức, hai mắt đỏ hoe: “Lần trước không phải các đến nhà tôi ăn cơm, nhắc đến việc dùng xe công vào mục đích riêng sao?”
“Đúng, đúng , chị dâu.”
“Chị dâu. chị đừng , từ từ .”
Thủy Lang lấy khăn tay ra, lắc lắc, lau khóe mắt:“Khi nghe tin đồn cảnh sát chúng ta đến xe cũng không thể dùng, còn bởi vì đưa vợ đi sinh con mà bị , đúng lúc tôi mới kết hôn, người thân, bè có cho tôi một ít phiếu xăng, vì công an của chúng ta, vì trị an trong thành phố Thượng Hải chúng ta, tôi lại đi tìm người thân bè, hao tổn tâm trí để đổi lấy thêm một ít phiếu xăng, đưa cho Chu Quang Hách, nhờ ấy đưa đến trong sở để giúp mọi người giải quyết vấn đề. Không ngờ... ô…”
“Cái gì?” Chu Tường kinh ngạc hỏi: “Những tấm phiếu đó là do chị dâu lấy sao?”
“Chị dâu, chị vốn định tặng không tất cả cho chúng tôi sao?”
Lý Hoa vừa hét lên, đám công an đuổi tới đều Thủy Lang với vẻ không dám tin và cảm .
“Cô bé, thật sự quá có cốt cách, quá có ý thức!” Sở trưởng Lam tỏ vẻ kính nể, cảm con mắt đều ươn ướt “Sau đó thì sao?”
“Không ngờ ta lại mang phiếu về, về đến nhà lại tra hỏi tôi như phạm nhân, phiếu đó từ đâu ra? Có liên quan đến người ở chợ đen không?”
Thủy Lang vừa xong, một đám người đang ở trên bậc thang đều về phía Chu Quang Hách với ánh mắt không dám tin.
“Thật quá đáng! Đội trưởng Chu sao có thể đối xử với chị dâu như ?”
“Đội trưởng, như không phải là chị dâu lạnh lòng sao?”
“Đội trưởng Chu, cho dù thiết diện vô tư cũng không thể tàn nhẫn với chị dâu như !”
“Cô bé, đã chịu oan ức rồi. Cô đã bị oan vì công an chúng ta, vì trị an của thành phố Thượng Hải. Tôi nhất định dạy cho đội trưởng Chu một bài học, trút giận giúp !”
“Anh ta thẩm vấn tôi suốt một đêm, cuối cùng điều tra rõ ràng toàn bộ sự việc, rốt cuộc mới cho tôi sắc mặt tốt.” Mặt mũi Thủy Lang đầy vẻ tủi thân, sau đó lộ ra vẻ khuất nhục: “Tôi thật sự không ngờ tôi có lòng tốt không nhận báo đáp thì cũng thôi đi, ngược lại còn nhận kết quả như , tôi không còn dám cho không những tấm phiếu này cho bất cứ ai nữa, ai biết ngày nào đó sẽ lại có người đưa tôi đi thẩm vấn, gặp phải tai ương phải vào tù.”
“Không, không, không! Chị dâu, chị không thể đi !”
“Chị dâu, đều là đội trưởng Chu không đúng, chị khoan đi đã.”
“Đúng , cho dù chị dâu muốn rời đi, cũng phải đợi chúng ta giải thích rõ ràng mọi việc, cảm ơn lòng tốt của chị.”
“Đúng , chị dâu có thể không cho chúng tôi mấy tấm phiếu này, chúng tôi không thể cứ trơ mắt vì đội trưởng Chu mà đau lòng, để xã hội mất đi một người chính nghĩa như .”
“Vâng, vâng, vâng, bé, nhanh vào trong sở, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Sở trưởng Lam vội vàng mời mọi người vào phòng, vừa bước lên bậc thang liền chỉ vào Chu Quang Hách: “Anh đó, đó, tôi thực sự không biết nên khen hay là nên mắng nữa!”
Các viên cảnh sát đi sau Thủy Lang cũng lần lượt đưa ánh mắt hình viên đạn về phía Chu Quang Hách.
“Đội trưởng Chu, thực sự rất có lỗi với chị dâu.”
“Đội trưởng Chu, với tính cách này của , chị dâu không chê là may lắm rồi.”
“Cũng may hôm nay chúng ta ra ngoài, nếu không tôi thấy chị dâu không bỏ qua cho đâu.”
“Anh thật là, không biết phải gì với nữa! Mau vào đây, chờ chúng tôi dỗ bé thì lập tức xin lỗi!”
Thủy Lang mời ngồi trong phòng họp, một nhóm cảnh sát bận rộn đưa khăn mặt, xách nước nóng pha trà, lời nhẹ nhàng khuyên bảo, tán dương, viên, khen ngợi.
Bạn thấy sao?