Lời này không trái lương tâm, kể từ khi nhận chức Chu Quang Hách đã thể hiện ra tố chất chuyên nghiệp, năng lực xuất sắc, chăm chỉ hết ngày dài lại đến đêm thâu, tất cả mọi người đều thấy, đây mới thực sự là vì nhân dân việc, thực sự giữ an toàn cho người dân, người đội trưởng đội an ninh luôn quan tâm tới trị của thành phố Thượng Hải.
Mọi người đều công nhận từ tận đáy lòng.
Mặc dù trước mắt chỉ là quyền đội trưởng, mọi người đều đã ngầm thừa nhận là đội trưởng, từ khoảnh khắc kích nhất vừa rồi, có thể ra suy nghĩ thật trong lòng bọn họ.
Tất nhiên, có thể ra những lời đó, cũng không phải là hoàn toàn không liên quan gì đến phiếu xăng.
Chỉ là nếu như bắt buộc phải lời“tâng bốc” này, nếu đổi lại là phó đội trưởng Trâu, nhiều người sẽ không thể ra lời trái lương tâm , có lẽ sẽ có một số người vì gánh nặng gia đình, buộc mình miễn cưỡng phải cúi đầu, nếu là đội trưởng Chu thì sẽ không có ai không cam tâm nguyện.
Cho dù là Mã Hổ, để ta ra, ta cũng sẽ thật lòng hơn so với những lời nịnh nọt thổi phồng Trâu Khải.
Sau khi sắc mặt Trâu Khải hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh, trong khoảng thời gian ngắn mọi người khen ngợi Chu Quảng Hách, đã khôi phục lại bình thường.
Đây là bản lĩnh ta gia đình nghiêm khắc rèn luyện từ khi còn nhỏ, biểu cảm khuôn mặt có thể biến thành vũ khí, cũng có thể biến thành b.o.m khói.
“Đã như , đội trưởng Chu, thật sự định giao những tấm phiếu này cho trong sở để giúp mọi người vượt qua khó khăn sao?”
Trâu Khải hỏi lại một câu, kết luận rằng mình đã nắm chắc Chu Quảng Hách.
Nếu đúng thì ngoài lòng biết ơn của những người trong sở, đừng mong đợi nhận bất kỳ lợi ích nào khác, tháng Tư còn chưa đến, chính ta cũng không phải hoàn toàn không bỏ ra nửa phiếu xăng còn lại.
Hơn nữa có một số nhiệm vụ Chu Quang Hách khó có thể hoàn thành, ta hoàn thành, vị trí đội trưởng khả năng rơi vào trên đầu ta là rất cao.
Thế là cuối cùng phiếu xăng mấy trăm lít của Chu Quang Hách hoàn toàn trôi theo dòng nước, thâm hụt một số tiền lớn mà chẳng gì.
Nếu không, có nghĩa là còn có suy nghĩ muốn thu lợi ích từ trong tay người đồng nghiệp khác, thì càng tốt, đầu cơ hàng hóa rồi bán trao tay, thực sự trở thành con buôn phiếu, quả thực chính là cơ hội để đuổi ra khỏi ngành công an!
Trâu Khải nhạt Chu Quang Hà, trong lòng suy đoán mặc dù ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh trong lòng nhất định đang rối loạn, cảm giác mình đã bước vào một cái bẫy, lại không có cách nào, lo lắng đến sắp phát điên.
“Không phải.”
Chu Quang Hách lên tiếng, nụ của Trâu Khải lập tức trở nên đậm hơn.
“Đối với những phiếu này, tôi vẫn chưa thể quyết định .” Chu Quang Hách lại gấp tờ giấy sáp lại, sở trưởng Lam đang có vẻ lo lắng: “Sáng mai đi tôi sẽ cho ông câu trả lời chắc chắn..”
Sở trưởng Lam lập tức vui mừng nhướng mày: “Được rồi, rồi, còn thời gian một tuần lễ nữa, không cần vội.”
Trên thực tế, ông ấy sốt ruột đến sắp điên rồi,, mọi người trong sở đều có thể ra sắc mặt của Chu Quang Hách khác thường, trải qua cơn bộc phát vừa rồi, trong lòng vẫn còn rất nhiều xấu hổ chưa tiêu tan, sẽ không có ai lên tiếng ngăn cản hoặc hỏi han phiền .
Trâu Khải hơi nheo mắt lại, đương nhiên hy vọng có người lớn tiếng hỏi Chu Quang Hách, hôm nay tốt nhất buộc phải đưa ra một câu trả lời chắc chắn.
Nhưng cho dù ta cái khó ló cái không ra đòn phản kích, cho dù trong đầu ta đã có kế hoạch khác, cũng không thể che đậy sự thật hôm nay mình đã hoàn toàn thất bại.
Sẽ không ai sắc mặt của ta nữa, cũng không ai việc theo ý ta nữa, chỉ có thể hít một hơi thật sâu, tiếp tục chờ đợi ngày mai Chu Quang Hách đưa ra câu trả lời chắc chắn.
...
Bạn thấy sao?