Xuyên Sách Thập Niên [...] – Chương 115

Mã Hổ đột nhiên trở nên lo lắng, đá vào người viên công an trẻ bên cạnh.

 

Viên cảnh sát trẻ Hồ Sấm lập tức kêu lên: “Sở trưởng, xin hãy cứu chúng tôi. Tôi còn chưa kịp vì nhân dân phục vụ, tôi còn muốn tiếp tục cống hiến cho trị an ở thành phố Thượng Hải!”

 

Sắc mặt Trâu Khải cực kỳ khó coi, vẫn không gì, lạnh lùng liếc Mã Hổ.

 

Sở trưởng Lam chán nản, trong lòng cũng rất lo lắng, những người này đều chọn từng người một từ trong quân đội, trường công an và cấp dưới cũ của ông ấy khi bộ công an mới khôi phục.

 

Trưcos đó năng lực không phải thấp, đã quen thuộc với khu Phục Mậu đến mức nhắm mắt cũng có thể biết gia đình nào sống ở đâu, ai việc ở nhà máy nào.

 

Nếu bọn họ thực sự bị xử , bị khai trừ, đó thực sự là một tổn thất nghiêm trọng đối với Sở cảnh sát Phục Mậu của bọn họ.

 

“Thật sự rất khó lấy. Từ khi có lệnh từ trên xuống, tôi đã tìm tất cả các mối quan hệ của mình mới lấy mười phiếu xăng một lít, hai phiếu xăng năm lít, sau đó không lấy nữa. Trong sở tự bù đắp hao hụt, từ tháng mười năm ngoái đến nay, một chiếc xe ô tô và bốn chiếc xe máy, cần ít nhất phiếu xăng năm trăm lít mới đủ, từng ấy phiếu chỉ như hạt cát trong sa mạc.”

 

“Năm trăm lít! Còn nhiều hơn tôi tưởng tượng!”

 

“Nhiều tới bất bình thường! Lấy đâu ra nhiều phiếu xăng như ?”

 

“Ngay cả khi không có cải cách chế độ, trong nửa năm chỗ chúng ta cũng không thể phát hành nhiều phiếu xăng như !”

 

“Tôi dùng vào mục đích riêng chẳng qua chỉ có vài lít. Ai sử dụng nhiều xăng như phải tự chịu trách nhiệm. Đừng đổ lỗi hết lên đầu chúng ta!”

 

“Đúng , tôi cũng , tôi chỉ đưa rước người trong nhà mấy chuyến, đều ở trong khu vực này, cùng lắm là mười lít, năm trăm lít quá đáng sợ!”

 

Trong cơn tuyệt vọng, những người dùng ít không phục, việc liên quan đến cuộc sống của cả gia đình bọn họ, bọn họ đều vội vàng đem sổ sách tính toán rõ ràng, không muốn chịu tội thay cho những người đục nước béo cò.

 

Những lúc như thế này, trí nhớ của ai nấy đều tốt hơn so với người khác.

 

Tự mình lái xe việc gì, dùng đại khái bao nhiêu lít xăng, trong lòng đều tính ra hết.

 

“Vừa đến thời khắc mấu chốt, tập thể đã bắt đầu không lên tiếng.” Mã Hổ tự biết mình dùng nhiều nhất chột dạ, lại bắt đầu giễu cợt: “Xem ra chỉ có người lập công trong sở mới có vinh dự tập thể giúp.”

 

“Ích kỷ, tất cả đều là ích kỷ. Đến lúc này mới có thể thấy ai là người ích kỷ.”

 

“Đến lúc có chuyện mới biết, bình thường thì ai cũng ra vẻ chính trực, khi đụng đến lợi ích của bản thân thì trở mặt nhanh hơn bất kỳ ai khác.”

 

“Các người thì trở mặt chậm sao?” Chu Tường không nhịn tức giận: “Nếu không phải các người từ khi trong sở có xe ô tô, xe gắn máy, suốt ngày chạy xe trên đường phố thể hiện uy quyền, phẫn nộ trong dân chúng, bị người khác đi báo cáo, có thể ban xuống một quy định như sao? Chúng tôi có thể ra mình dùng bao nhiêu xăng, các người thì tính sao?”

 

“Anh...”

 

Đám người ngồi bên cạnh Mã Hổ tức giận, muốn lại, lại không có lý lẽ, không phải là bọn họ không tính toán mà là bọn họ không dám tính toán, cho dù có tính toán cũng không dám ra con số đáng sợ đó.

 

Thấy đám người Mã Hổ không nên lời, im phăng phắc, những người vốn đang kìm nén không kêu cả đều đứng dậy :

 

“Sở trưởng, chúng tôi dùng xe công cho mục đích cá nhân, không phải không có việc gì là lái xe ra ngoài đi dạo. Tôi dùng xe công vào mục đích cá nhân, là đúng lúc mẹ tôi bị ngất xỉu, tôi mới lái xe máy đưa người đi bệnh viện, bác sĩ may mắn đưa đến bệnh viện kịp thời, mới không bị  trúng gió liệt nửa người, đã như . tôi thế nào tôi cũng cam tâm nguyện, nếu tính hết tất cả năm trăm lít xăng lên đầu tập thể, tôi phản đối!”

 

“Tôi cũng là đúng lúc vợ tôi sắp sinh, dùng xe chở ấy đến bệnh viện. Hai mẹ con đều bình an vô sự, tôi thế nào tôi cũng chịu, tôi tuyệt đối không chịu tội thay người khác!”

 

“Ngày kết hôn, tôi có dùng xe máy đón dâu, để bố mẹ vợ có chút mặt mũi. Tôi cũng nhận , tôi không thể coi tiền như rác đi giúp người khác .”

 

 

Lần lượt từng người đứng lên phát biểu ý kiến, đám người Trâu Khải, Mã Hổ sắc mặt tái xanh dần theo từng người đứng lên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...