Xuyên Sách Thập Niên [...] – Chương 112

Người mợ ngược lại là có phản ứng lại, liều mạng nuốt nước bọt, thầm nghĩ, cũng may hôm đó bà ta chạy rất nhanh, không hoàn toàn đắc tội với bé Chu Quang Hách tìm về, nếu không, với một người lợi như , sau này bọn họ sẽ không dính một chút ánh sáng nào.

 

Bà Lư đã sớm sợ đến choáng váng, đang nghĩ cách thế nào lấy phiếu hoành thánh, sáng sớm ngày mai bà ta sẽ là người đầu tiên đi chợ mua mì trắng tươi ngon nhất, mua nhân thịt lợn băm, buổi trưa gói hoành thánh, đưa tất cả cho bé ăn.

 

Không thể để bé mang thù, nếu không, chỉ tuỳ tiện vài lời trước mặt hai vị lãnh đạo lớn, cuộc sống của con trai bà ấy sẽ rất khó khăn.

 

Kim Xảo Chi càng cảm thấy người em dâu này thực sự có năng lực, không thể nghe lời mẹ mình, kiếm chuyện sự với em dâu nữa!

 

“Các người đừng tranh cãi nữa.” Thủy Lang cuối cùng cũng xen vào một câu: “Nghe tôi .”

 

Ba người lập tức ngừng chuyện.

 

Ánh mắt của bọn họ đồng thời về phía Thủy Lang.

 

Sau đó lại cùng nhau nở ra nụ lấy lòng.

 

“Xe lăn.” Thủy Lang chỉ vào chiếc xe lăn, những người ở bên cạnh Tống Khởi Ba:  “Nếu lợi , các các người lợi , chỉ dựa vào một bản vẽ, đã nghiên cứu ra thành phẩm. Không cần tôi vào nhà máy việc, bởi vì tôi cũng không biết gì nhiều hơn.”

 

Xưởng trưởng kêu lên: “Làm sao có thể như thế ? Không thể nào. Cô đừng khiêm tốn như .”

 

“Xưa nay tôi chưa bao giờ khiêm tốn về năng lực của mình. Tất nhiên, tôi rất biết ơn sự nhiệt của các người.” Thủy Lang phó xưởng trưởng Thạch và phó cục trưởng Hứa: “Hôm nay tôi phó cục trưởng Hứa đánh giá cao, là bởi vì có phó xưởng trưởng Thạch đã cho tôi gỗ miễn phí, tôi mới có thể ra . Trong lòng tôi thực sự rất giằng xé, các người cũng không cần tranh giành, cuối cùng đi nơi nào vẫn là do tôi quyết định, để tôi suy nghĩ lại, hai ngày nữa sẽ cho mọi người câu trả lời chắc chắn.”

 

Ba người ông tôi, tôi ông, vẫn không chịu nhượng bộ, muốn tiếp tục chuyện.

 

Thủy Lang thêm: “Cái gì cũng cần có thời gian. Các ông vẫn còn chưa xác định chi tiết về chức vụ và đãi ngộ mà?”

 

Phó xưởng trưởng Thạch và phó cục trưởng Hứa bị thuyết phục, xưởng trưởng vật tư y tế và kỹ sư trưởng vẫn không bỏ cuộc, thêm vài lời nữa, thấy Thủy Lang đã hạ quyết tâm, ông thở dài, cuối cùng từ bỏ ý định, ủ rũ rời đi.

 

“Tiền còn chưa thanh toán xong, còn bao nhiêu?”

 

“Cô không những không phải trả tiền cho chúng tôi, chúng tôi sử dụng bản vẽ của , nhà máy đã quyết định sau này mỗi một chiếc xe lăn bán ra, sẽ trích cho một phần tiền thưởng.”

 

Thủy Lang rất ít khi ngạc nhiên, lúc này thực sự kinh ngạc từ tận đáy lòng: “Mỗi chiếc đều trích thưởng sao?”

 

“Đúng .” Tống Khởi Ba lắc đầu thở dài: “Là mười phần trăm. Nếu đến việc trong xưởng , tiền thưởng của sau này sẽ còn lớn hơn rất nhiều.”

 

Anh ấy cảm thấy người chị dâu này vẫn còn có ẩn giấu năng lực, đáng tiếc tham vọng của không đặt ở chỗ này.

 

“Chị dâu, nếu có thể cho tôi mười phần trăm trí óc của , tôi đã trở thành nhân viên chính thức từ lâu rồi.”

 

Thủy Lang vẫn đang ngạc nhiên trước sự tôn trọng dành cho các nhà thiết kế, sự tôn trọng đối với quyền sở hữu bản quyền ở thời đại này: “Nếu cậu có vấn đề gì, có thể tới hỏi tôi. Nếu tôi biết, đều sẽ cung cấp cho .”

 

Một chiếc xe lăn có giá khoảng hai trăm tệ, mười phần trăm chính là hai mươi tệ!

 

Cho dù có rất ít người mua xe lăn, một tháng chỉ có thể bán một chiếc, hai mươi tệ không phải là số tiền nhỏ, bằng hơn nửa tháng lương của một công nhân bình thường, mà còn là khoản thu nhập liên tục không ngừng, chỉ cần vật tư y tế không đóng cửa, thì sẽ luôn cầm tiền.

 

Sống lưng của Tống Khởi Ba lập tức thẳng tắp lên bởi hai tia sáng rực rỡ, chính là ánh mắt của hai người lãnh đạo: “Vấn là chị dâu tốt, chị dâu, không, từ nay về sau sẽ là chị ruột của tôi.”

 

Thủy Lang: “Tôi trẻ hơn mà.”

 

Tống Khởi Ba: “Vậy chính là em ruột của tôi!”

 

Thấy mọi người còn chưa muốn rời đi, Thủy Lang kiếm cớ : “Các người đừng đợi ở đây nữa, dù thế nào tôi cũng phải đợi cậu của bọn trẻ về. Tôi phải bàn bạc với ấy một chút.”

 

Lời này vừa ra, một nhóm người đã kết hôn tán thành từ tận đáy lòng, đồng ý rời đi.

 

Công việc dù sao cũng là chuyện lớn, đúng là hai vợ chồng phải cần bàn bạc với nhau.

 

... 

 

“Phó đội trưởng Trâu, đã mấy ngày rồi, vẫn không có tĩnh gì.”

 

“Cậu gấp cái gì? Phó đội trưởng Trâu là ai? Còn sợ ấy không à?"

 

Trâu Khải thổi ra một vòng vòng khói thuốc, người công an trẻ dưới tay mình qua làn khói, vẻ mặt của viên cảnh sát trẻ lập tức thay đổi:”"Sao tôi có thể sợ phó đội trưởng Trâu không ? Tôi chỉ lo lắng vớ vẩn, sợ muộn, người khác sẽ giành công mất.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...