Xuyên Sách Thập Niên [...] – Chương 106

“Ông là suy nghĩ giống nhau, tôi thấy ông là sẽ không còn vui vẻ nữa.” Cục trưởng Chu giơ cốc lên che mặt: “Vậy ông tìm người qua đó đi.”

 

“Để tôi đi.” Ô Thiện Bình tận dụng cơ hội : “Công việc của tôi đã sớm hoàn thành trong buổi sáng, tôi  đi một chuyến giúp hai vị cục trưởng.”

 

“Không cần, chỗ đó sao có thể phiền đến ông đi.” Phó cục trưởng Hứa xua tay : “Tai nghe không bằng mắt thấy, chiều nay tôi sẽ đích thân đi qua đó xem một chút.”

 

Sắc mặt Ô Thiện Bình suýt chút không thể dãn ra nổi, ông ta biết phó cục trưởng Hứa không hài lòng nên mới có thể  trực tiếp dùng lời chặn ông ta ngay trước mặt cục trưởng.

 

Cục trưởng Chu dường như không nghe thấy gì, thúc giục hai người: “Đều đi việc đi.”

 

...

 

Hết lần này đến lần khác, hàng xóm trong ngõ rất nhanh đã đạp nát cửa nhà Chu gia, phó xưởng trưởng Thạch cung cấp gỗ mới khoan thai tìm tới.

 

“Mấy ngày trước tôi đi công tác, vừa mới trở về.”

 

“Ông ấy vừa về đã nghe phòng ở của đã cải tạo xong, thậm chí còn không nghỉ ngơi, tắm rửa một cái là chạy tới ngay.” Uông Tú, vợ của phó xưởng trưởng Thạch dời gót giày, bước nhanh vào phòng khách: “Lão Thạch, ông mau đến xem đi, bao nhiêu lần vẫn thấy những đồ đạc này khớp với nhau như mọc ra từ trong nhà .”

 

Phó xưởng trưởng Thạch bước vào phòng, khi thấy đồ đạc trên bản vẽ hiện ra ở trước mắt còn hoàn hảo hơn cả trong tưởng tượng, lập tức khiếp sợ không nên lời, kìm lòng không di chuyển xung quanh, như đói như khát chằm chằm mỗi một chỗ thiết kế.

 

“Cám ơn phó xưởng trưởng Thạch đã giúp đỡ.” Thủy Lang ngồi ở trên ghế trong phòng khách: “Không có gỗ mà ông ủng hộ, thật sự không có cách nào như thế này.”

 

Phó xưởng trưởng Thạch nuốt nước bọt một cái, ướt cổ họng khô khốc, không bỏ rời mắt khỏi phòng, nghe Thủy Lang cám ơn mình, liền đi tới cửa :

 

“Có thể thấy thiết kế như , cho dù là dùng bao nhiêu gỗ, tôi cũng sẵn sàng. Điều khó khăn nhất khi thiết kế đồ dùng trong nhà chính là thiết kế ra thứ gì đó khác biệt đối với những thứ tưởng chừng là thông thường nhất, tầm thường nhất, không thể thay đổi, tới độ này rất khó nắm chắc, không những nắm chắc mà còn hoàn thành rất hoàn hảo. Tôi vừa về đến nhà đã có mấy nhóm người đến hỏi tôi, xưởng sản xuất đồ nội thất có bán đồ nội thất như không. Đồng chí Thủy Lang, lần này thật sự quá thành công, xưởng đồ nội thất của chúng tôi đã nhiều năm không nhận cầu như .”

 

“Nhìn xem lão Thạch nhà chúng tôi kích như thế nào.” Uông Tú đến không ngậm miệng: “Vừa mở miệng đã nhiều như , bình thường dù là ở nhà hay ở nơi việc, đều cảm thấy buồn bực muốn chết. Đây là thật sự rất vui vẻ, rất kích .”

 

So với sự kích của hai vợ chồng, Thủy Lang lại lộ ra vẻ đặc biệt bình tĩnh, lặng lẽ chờ đợi những gì phó xưởng trưởng Thạch sẽ .

 

Lúc đó lấy ra hai trăm cân gỗ, sau khi thành phẩm thì không thể nào không có bất cứ phản ứng gì khác .

 

“Tôi nghe đồng chí Thủy Lang hiện tại vẫn chưa có việc .” Uông Tú mở miệng trước: “Lão Thạch, nhân tài như , lại để ông gặp trước, sao không nhanh chóng sắp xếp người vào xưởng việc đi? Nếu không qua hai ngày nữa, xưởng thứ hai, xưởng thứ ba, xưởng thứ tư đều sẽ đến cướp người.”

 

Nói đến chuyện chính, phó xưởng trưởng Thạch lập tức bình tĩnh lại: “Đồng chí Thủy Lang, tôi mới về, còn chưa vào xưởng, có ý kiến gì không? Trước tiên có thể ra, chờ sau giờ nghỉ, tôi tới xưởng thương lượng, giúp đãi ngộ tốt nhất.”

 

Mặc dù lúc Uông Tú bắt đầu thúc giục các xưởng khác sẽ tới cướp người, chẳng qua cũng chỉ là lời xã giao, bà ấy như là để hợp tác với phó xưởng trưởng Thạch.

 

Trong lời của Phó giám đốc nhà máy Thạch, đã sớm kết luận Thủy Lang sẽ gia nhập xưởng, không thể từ chối.

 

“Chính là chỗ này.”

 

Thủy Lang còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đã truyền đến giọng hưng phấn của mợ: “Tòa nhà số 6, đây chính là nhà của Chu Quang Hách, phòng phía đông chính là căn phòng đã cải tạo. Ôi, cải tạo thật đáng kinh ngạc.”

 

“Nếu muốn cải tạo trang trí thì tốt nhất là giúp chúng tôi giống như .”

 

“Nếu thật sự có thể như , tôi sẽ là người đầu tiên giơ tay tán thành.”

 

“Nếu các người không có kế hoạch cải tạo, chúng tôi có thể tự , các người thông qua là .”

 

Lại là người quen nhao nhao bước vào cửa trước sân vườn nhà Chu gia.

 

“Hôm nay chúng tôi đặc biệt đến đây để tham quan học tập.” Người lãnh đạo mặc một cái áo khoác đen bình thường, chân đi giày vải đen, có vẻ liêm khiết thanh bạch bước qua cửa trước: “Phó xưởng trưởng Thạch, ông cũng đến đây à?”

 

“Phó cục trưởng Hứa, phó chủ nhiệm Phương, phó chủ nhiệm Lưu, sao các ông có thể đến đây?” Phó xưởng trưởng Thạch lấy t.h.u.ố.c lá ra, bước tới phân phát: “Không phải các ông đến đây là vì căn phòng mà bé đã cải tạo đấy chứ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...