Chu Quang Hách đã sớm chuẩn bị tinh thần, trong lòng cũng có chút sốt ruột, sắp đến giờ đi .
Một tiếng rưỡi sau, đăng ký viên quay lại, đám người trên ghế rồi đi đến trước mặt Chu Quảng Hách: “Tôi đã thông báo rồi, không có ai xuống gọi sao?”
Chu Quang Hách lắc đầu: “Không có.”
“Anh không bỏ đi đâu đấy chứ?”
“Không.”
Sắc mặt đăng ký viên đột nhiên tối sầm lại, mất đi sự lịch sự vừa rồi: “Người thân gì chứ? LÀ giả người thân, nếu không tại sao lại không muốn gặp mặt?”
Chu Quang Hách ngẩng đầu văn phòng trên tầng hai, đứng đợi một lúc, đã sắp hết giờ nghỉ trưa, mọi người dù là cục bất sản hay đồn công an đều phải đi , sau đó xách theo đồ trong tay đi ra cửa..
Vừa mới gạt chân chống xe, một giọng đột nhiên vang lên từ cửa sổ phía trên đầu : “Quang Hách.”
Chu Quang Hách theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy một khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, liền đáp: “Bác?”
“Lên đi.” Người bên cửa sổ vẫy tay rồi biến mất.
Khi Chu Quang Hách lên lầu, đăng ký viên cũng không ngăn cản, mắt bốn phía, ta đã biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, ở cầu thang tầng hai đã có thư ký cục trưởng chờ sẵn.
“Cháu trực tiếp đến đơn vị tìm bác là có chuyện gì ?”
Hai bên tóc mai cục trưởng Chu đã hơi bạc, thân thể thẳng tắp, ngồi sau bàn việc Chu Quảng Hách , trong mắt không có chút cảm nào, trên mặt cũng không có nụ .
Chu Quang Hách đặt hai bình sữa mạch nha lên bàn: “Nghe gần đây có một nhóm người ở Cục quản lý bất sản đã nghỉ hưu, cháu muốn hỏi bác một chút, có chỗ nào trống không, nhờ bác sắp xếp giúp một người.”
Cục trưởng Chu trên hai cái bình đỏ trên bàn một chút: “Người nào?”
“Vợ cháu.”
Cục trưởng Chu đặt cây bút trong tay xuống, khóe miệng hạ thấp xuống: “Cháu trở về rồi, đã kết hôn rồi, bây giờ mới nhớ tới đi thăm bác sao”
Chu Quang Hách biết hôm nay tới đây mình sẽ bị xấu hổ, hơn nữa cũng biết cơ hội chỉ có ba mươi phần trăm.
Nếu là tiệm cơm quốc doanh, cửa hàng quốc doanh, rạp chiếu phim quốc doanh là những nơi mà người bình thường chèn vỡ đầu mới vào , thì cục quản lý bất sản là nơi mà người bình thường có vỡ đầu cũng không vào , hầu hết mọi người thậm chí sẽ không nghĩ tới.
Nhưng mà vợ lại muốn vào.
Cho nên đừng cơ hội chỉ có ba mươi phần trăm, dù chỉ là một phần trăm, dù có nhiều hơn chín chín tám mươi mốt cửa của Đường Tăng, cũng sẽ cố gắng trải qua, đột hết cửa này tới cửa khác.
Không nhận câu trả lời, Cục trưởng Chu cũng không thể tiếp tục răn dạy , lại bĩu môi hỏi: “Bây giờ bé đang công việc gì?”
“Không có việc .”
“Không có việc ?” Cục trưởng Chu cau mày: “Tiểu Huỷ mang theo ba đứa con về, cháu lại còn tìm về một người vợ không có việc ? Ý cháu là bây giò cháu cầm tiền lương của một người nuôi bao nhiêu người như sao?”
“Vợ cháu rất giỏi.” Chu Quang Hách hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Cô ấy có thể thiết kế nhà, có thể nghề mộc. Cô ấy đã giúp bốn mẹ con chị cả sửa sang lại căn phòng khiến cả ngõ đều ghen tị. Gỗ dùng để cải tạo căn phòng là do phó xưởng trưởng Thạch của một xưởng sản xuất nội thất cung cấp miễn phí, chính là vì đánh giá cao tài năng của ấy.”
Cục trưởng Chu không có cơ hội chính thức bắt đầu khiển trách, sắc mặt rất khó coi: “Đã có năng lực như , công việc có lẽ cũng không cần lo lắng.”
“Những công việc khác quá mệt mỏi, cháu muốn ấy vào ở cục quản lý bất sản.” Chu Quang Hách đẩy hai bình sữa mạch nha về phía trước: “Bác, nếu có vị trí thích hợp, bác xem có thể chuyển cho bọn cháu không?”
“Vị trí trong cục quản lý bất sản mà cháu giống như bắp cải ở chợ rau, chờ người tới lựa chọn? Ngoài miệng không có lông, việc không tốn sức, như chỉ có người việc mà không hề suy nghĩ như cháu thôi.”
Cục trưởng Chu cuối cùng cũng răn dạy một câu, tâm tốt rất nhiều, tiếp tục : “Cháu đã ra chiến trường nhiều lần như , tất cả đều vô ích. Cho dù Cục trưởng Cục Công an có chuyển cháu về thì có thể dùng vào việc gì? Chỉ là một quyền đội trưởng, phía sau còn có một đám người đang chực chờ cắn vào sau cổ cháu. Nếu cháu cứ việc lỗ mãng như thì có thể có tương lai tốt đẹp gì? Bác nghĩ cháu nên nghĩ cho bản thân mình trước đi, kẻo bị đuổi khỏi đồn công an, cả nhà phải ra ngoài xin ăn.”
Bạn thấy sao?