Chu Quang Hách chỉ mấy phút đã ăn xong bữa sáng, cầm áo khoác và mũ công an treo trên móc áo lên: “Giữa trưa không về, buổi tối cũng không biết mấy giờ mới về, nếu không về trước sáu giờ thì không cần đợi cơm đâu.”
“Anh đợi một chút.”
Thủy Lang đi vào phòng đóng cửa lại, một lúc sau mới mở cửa đi ra đưa cho một chồng giấy sáp gấp lại, “Anh cầm cái này, khi đến đơn vị mới mở ra, còn có cái này là phiếu cần.”
Chu Quang Hách cầm lấy tờ giấy sáp, xem xét, nhét vào túi, sau đó cầm lấy phiếu từ tay Thủy Lang, xem: “Phiếu sữa mạch nha! Em lấy ở đâu ra ?”
“Em lấy đồ từ đâu ra còn phải báo cáo với sao?” Thủy Lang đi đến bên bàn, tiếp tục uống sữa đậu nành, “Ba phiếu, vừa rồi cần ba phiếu, còn lại một phiếu, nếu có đủ tiền, mua một bình về nhà.”
Ba bé đều sửng sốt, trên mặt hai bé lớn có biểu cảm giống nhau, bọn họ hoàn toàn bất ngờ, ngạc nhiên và cảm .
Tam Nha thẳng thắn hơn một chút, sau khi sửng sốt một lát, sau đó nở một nụ thật tươi, đi đến bên cạnh mợ nhỏ: “Mợ nhỏ, có phải lần trước cháu hỏi nên mợ mới bảo cậu cháu mua về cho cháu uống không?”
“Không phải, là mợ muốn uống.”
Thủy Lang nhướng mày những người cùng bàn đang mình: “Không sao?”
“Được.” Chu Huỷ cúi đầu, tiếp tục bóc trứng, khóe môi mang theo ý .
“Được ạ!" Tam Nha hét lên, ôm lấy mợ nhỏ: “Nghe sữa mạch nha uống rất ngon.”
“Chẳng những có thể uống.” Nhị Nha nhớ tới hạt tròn trong tay Tiểu Bá Vương: “Còn có thể ăn.”
Đại Nha lo lắng Thủy Lang: “Mợ nhỏ, mợ thật sự muốn uống sao?”
“Đúng vậy.” Thủy Lang cầm khăn tay lên lau khóe miệng:“Mợ là đồ nhà quê, muốn nếm thử hương vị của đồ uống cao cấp.”
Đại Nha : “Mợ nhỏ là đồ nhà quê, cháu cũng là đồ nhà quê.”
Nhị Nha cũng lập tức không bài xích từ này nữa: “Cháu cũng là đồ nhà quê, cháu vẫn là đồ nhà quê.”
Tam Nha giơ hai tay nhỏ lên: “Vậy cháu là Tam Nhà Quê.”
Phòng khách nhà họ Chu lập tức vang lên tiếng .
…
Ngay khi đến giờ ăn trưa, Chu Quang Hách đạp xe đạp rời đồn công an, một đường đạp xe đến khu nhà cục quản lý bất sản..
Từ giữa đến cuối tháng ba, thời tiếtdần dần chuyển nóng, giữa trưa mặt trời lên cao, nhiệt độ cũng đạt tới đỉnh điểm trong ngày.
Chu Quang Hách đạp xe với tốc độ có thể bắt kịp tốc độ của xe buýt, mái tóc đen trên trán bị gió thổi bay, để lộ vầng trán trơn bóng , đặc biệt cởi áo khoác đồng phục cảnh sát, treo một túi lưới lên tay lái, bên trong chứa hai bình màu đỏ sữa mạch nha nhãn hiệu Thượng Hải, trên đường đi khiến người đi đường phải nhao nhao quay đầu lại.
Một số người là vì người trên xe quá xuất chúng phiêu dật, một số lại bị thu hút bởi hai bình sữa mạch nha.
Cho dù là ở trong thành phố Thượng Hải, một bình sữa mạch nha cũng có thể khiến rất nhiều người ghen tị, dù sao kiếm tiền khó khăn, giá trị của thứ này cũng gần bằng một phần ba tiền lương của nhiều người.
Mang theo hai bình đi trên đường, đương nhiên nhận rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ.
“Xin chào, xin hỏi cục trưởng Chu có ở đây không?”
Chu Quang Hách đặc biệt mang đồ trực tiếp đến, cũng không lựa chọn khiêm tốn về nhà riêng.
Đăng ký viên: “Anh là ai? Tên gì? Có chuyện gì thế? Có thư giới thiệu không?”
Chu Quang Hách lấy giấy chứng nhận công tác ra, : “Tôi là họ hàng của cục trưởng Chu, tôi đến thăm ông ấy.”
Sau khi đọc giấy chứng nhận, đăng ký viên : “Anh ngồi đây một lát, tôi lên thông báo một tiếng.”
Chu Quang Hách gật đầu, đi tới cái ghế bên cạnh ngồi xuống, hàng trước và hàng sau đã có rất nhiều người ngồi sẵn, thấy đi tới, mọi người đều thở dài một tiếng.
“Bây giờ mới xếp hàng thì còn phải chờ đến lúc nào?”
“Tôi đã đợi một tuần rồi mà vẫn chưa gặp cục trưởng Chu.”
“Anh cứ xem đi, người này không phải đi thông báo một đâu, xem ra chính là đến căn tin ăn cơm, chưa đến hai tiếng chưa quay lại đâu.”
Chu Quang Hách mắt mũi, mũi tim, không chuyện với người xung quanh.
Đã đưa giấy chứng nhận công tác, dù thế nào đăng ký viên cũng phải đi thông báo một chút.
Tuy nhiên, nửa tiếng trôi qua mà đăng ký viên vẫn chưa quay lại.
Một tiếng sau cũng không thấy đâu.
Trong sảnh chờ vang lên tiếng oán thán.
Bạn thấy sao?