“Cái gì!!!”
Thủy Lang lại lần nữa không thể bình tĩnh, kinh ngạc hét lên.
“Cục trưởng?”
Nhìn thấy phản ứng kích của , lông mày đang cau lại của Chu Quang Hách thả lỏng: “Nhưng ông ấy không phải bác ruột mà là họ của bố .”
Thủy Lang nghi hoặc : “Quan hệ không tốt sao?”
Chu Quang Hách do dự : “Lúc trước có mâu thuẫn, đã rất nhiều năm không liên lạc, trước đây bác là người đầu tiên trong nhà ra ngoài, sau đó chức vụ càng lúc càng cao, con trai cũng có triển vọng liền không đi lại nhiều với người trong nhà.”
“Ồ ~” Anh chuyện rất hàm súc, Thủy Lang lại hiểu rất rõ: “Là vì sợ các người đi vòi tiền chuyện nên ghét các người phải không?”
Chu Quang Hách khẽ, gật đầu: “Chính là như .”
“Không đúng, gia đình của cũng khá mà, sao có thể bị người khác ghét bỏ ?” Thủy Lang suy nghĩ, nếu không lúc trước sao có thể đính hôn với Thủy Lang ? Nhưng rồi nghĩ lại, lúc trước đính hôn với Thuỷ Lanh, bối cảnh đó không bị ghét bỏ mới là không bình thường, lập tức thở dài.
“Em đừng lo lắng.” Chu Quang Hách thấy thở dài, cho rằng là đang thất vọng: “Ngày mai giờ nghỉ trưa, sẽ đến nhà bọn họ hỏi một chút.”
Thủy Lang ngẩng đầu về phía , phát hiện đôi mắt trong veo, trong mắt không hề có chút khó xử hay qua loa nào, ngược lại tràn đầy vẻ chân thành và kiên quyết, tựa như đã quyết định từ tận đáy lòng, nhất định sẽ tốt nhu cầu của , trong lòng đột nhiên giống như bị ai đó bóp lấy, cảm thấy chua chua, mềm nhũn: “Ngủ đi.”
Hai người nằm xuống, tắt đèn, nhắm mắt lại đều không ngủ.
Một lúc lâu sau, trong bóng tối vang lên giọng của Chu Quang Hách: “Em ngủ chưa?”
“Ngủ rồi.”
Yết hầu Chu Quang Hách nhấp nhô mấy lần, thật sự rất muốn hỏi, em có muốn ôm không?
Đột nhiên lại nghe thấy bé hỏi lại: “Có phải lúc ngủ tôi không thành thật không?”
Đầu óc Chu Quang Hách nhanh chóng quay cuồng, nhất thời không biết nên trả lời có hay không.
“Nhị Nha …”
“Thành thật.”
Bóng tối lại lần nữa rơi vào im lặng, một lúc sau, trong giọng của Thủy Lang tràn đầy nghi hoặc không chắc chắn: “Thật sao?”
“Thật.”
“Ồ, nếu như em ngủ không thành thật thì cứ trải giường trên sàn hoặc tiếp tục ngủ ở phòng khách.”
“...”
May mắn cho quá.
“Đừng để em quấy rầy , khiến ngủ không ngon, mặc dù em cũng không biết mình ngủ say sẽ gì, không thể ảnh hưởng đến đi việc.”
“Thật sự thành thật.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Hô hấp của dần trở nên đều đặn, Chu Quang Hách quay đầu kéo lên một góc chăn, không lâu sau, con tằm nhỏ đã chui qua, sớm ôm người, vuốt ve sau lưng.
Lời tiên đoán đã thành công, tướng ngủ của bé thực sự rất thành thật.
Trong đêm tối, Chu Quang Hách cúi đầu , nhẹ giọng thì thầm.
Thiếu cảm giác an toàn
…
“Cái gì?”
“Em muốn tới đó à?”
Sáng sớm, từ phía sau bếp đã truyền đến giọng ngạc nhiên của Chu Phục Hưng.
Buổi sáng ấy đến đây giao tiền lương, đúng lúc gặp em trai hỏi có phiếu sữa mạch nha không, muốn mượn hai cái, sau này có sẽ trả lại, ấy nhiều chuyện hỏi thêm một câu, kết quả lại nghe một câu trả lời chấn kinh như .
Chu Quang Hách đang cầm nồi hấp bằng thép hai tai đựng sữa đậu nành vừa mua ở bên ngoài về, Chu Phục Hưng theo sát phía sau.
“Tại sao? Tại sao em lại muốn mua đồ đi qua bên đó?”
“Bên nào?”
Kim Xảo Chi cờ cùng con nhỏ đi xuống cầu thang, đôi mắt Chu Mẫn sưng lên như quả đào, hôm qua xem xong gian phòng lâu đài, bé đi lên khóc lóc muốn đòi nhà lại, náo loạn cả đêm cũng vô ích, sáng sớm vừa thức dậy đã đòi mẹ đưa xuống dưới lâu đài.
“Em trai muốn đi đường Phục Nam.”
“Cái gì!” Kim Xảo Chi dẫn con nhỏ bước nhanh xuống lầu, đi theo sau lưng Chu Quang Hách, đi thẳng vào cửa sau dẫn xuống tầng trệt, vừa định bước vào, ta đã thấy vợ chồng em trai mình đang chằm chằm vào chân mình, lập tức đá dép lê ra, đi tất trên sàn nhà.
Bạn thấy sao?