Kéo xuống dưới là ảnh chính diện của ấy, đẹp đến mức không thể rời mắt.
Phía dưới còn ghi, tiểu hoa đán lưu lượng thời nay, Tô Vận Chỉ.
Tôi chầm chầm vào bức ảnh rất lâu, trong đầu chỉ bật ra 2 chữ, nữ chính.
Không sai đâu, chính là nữ chính.
Tôi nghiêng đầu, ánh mắt phức tạp về phía Ôn Trước.
Anh ta rõ ràng cũng vừa mới thấy tin này, mặt đầy tức giận, xong vội vàng gọi điện xử lý.
Nhưng thứ tôi quan tâm không phải mấy cái này, mà là, cốt truyện.
Tôi vừa gắp thức ăn vừa cố nhớ lại những chi tiết đã gần như bị lãng quên.
Trong chuyện, nữ chính chính là vợ 2 của phản diện.
Ôn Trước vừa gặp đã , sau đó dùng thủ đoạn ép cưới.
Sau khi kết hôn, nữ chính luôn lạnh nhạt với , ngược lại còn nảy sinh cảm với nhỏ của , Ôn Diên Ngọc.
Hào quang của nam chính quá mạnh, trong cuộc đấu đá ngầm giữa 2 người, Ôn Trước cuối cùng bị phản bội, lập, trầm cảm rồi tự xác.
Tôi suy nghĩ kỹ, giờ chắc cốt truyện đang bước vào giai đoạn ép cưới rồi, tôi còn chưa biến mất cơ mà.
Đừng là, ta định đổi nón xanh cho tôi đấy chứ. Tôi càng nghĩ càng thấy không ổn.
Không , lòng tự trọng của tôi không cho phép điều đó xảy ra.
Chỉ bằng nhân cơ hội này rứt khỏi thân phận pháo hôi, rời xa cái cốt truyện dọa c.h.ế.t người này, chuồn càng xa càng tốt.
Vừa nghĩ đến đó, tôi chẳng còn tâm trạng ăn uống, vứt bát đũa xuống, lao đi thu dọn hành lý.
Ôn Trước vừa xử lý xong quay về, thấy cảnh này thì ngơ ngác.
“Vợ ơi, em đang gì ?”
Tôi không thèm ngừng đầu, dứt khoát :
“Tôi nghĩ, chúng ta nên tạm thời xa nhau vài ngày.”
“Tại sao?”
“Vợ chồng thì không thể chia xa” giọng ta đầy nôn nóng.
Tôi đáp gọn lỏn: “Ly hôn là xa ngay.”
Giọng ta lập tức cao vút: “Không đợi nào”.
Sắc mặt lập tức tối sầm lại, ánh mắt đầy vẻ cố chấp.
“Tạ Du Du, đời này em đừng mơ rời khỏi .”
Câu thoại gì mà như bước ra từ mấy bộ truyện thanh xuân vườn trường thế? Tôi đứng hình.
Không khí yên lặng mấy giây, ta nhắm mắt lại, rồi mở ra với ánh đáng thương và tủi thân.
“Vợ ơi, xin lỗi, không muốn khoát em. Em rút lại câu lúc nãy không?”
Không thể phủ nhận, khả năng chuyển môn của ta thật sự rất đỉnh.
Tôi giả vờ buồn bã: “Tình đích thực của xuất hiện rồi, tôi nên rút lui.”
“Nói linh tinh cái gì ? Em đừng mấy lời như thế nữa.”
Anh ta lập tức lao đến ôm chặt tôi. Thấy chưa? Rõ ràng là đang né tránh vấn đề.
Tôi đẩy ra, lùi một bước, lần này giọng nghiêm túc hẳn:
“Ôn Trước, tôi không chấp nhận bất kỳ sự phản bội nào.”
Anh ta sững người một chút, vẻ mặt rối rắm:
“Không có phản bội. Anh, cũng không biết vì sao lại.”
Đứa ngốc, vì đã rung rồi, thậm chí còn chưa nhận ra, đã vô thức muốn bảo vệ nữ chính.
Tôi thở dài:
“Thôi khỏi giải thích, tôi sẽ cho thời gian suy nghĩ kỹ.”
Nói rồi, tôi kéo vali, chuẩn bị rời đi.
Tôi bị Ôn Trước kéo lại, giọng ta dịu dàng một cách kỳ lạ:
“Khuya rồi, mai đi cũng .”
Tôi ta đầy nghi ngờ, tâm trạng ổn định thế này, quá lạ.
Nhưng nghĩ lại, đêm hôm khuya khuất cũng chẳng có chỗ nào để đi, mai đi cũng chẳng muộn.
Tôi gật đầu:
“Được, tối nay ngủ riêng phòng.”
Tay ta đang kéo vali khựng lại một chút, rất lâu sau mới dầu dĩ đáp: “Ừ”.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy mắt gá chân mình bị khóa bằng một sợi xích bạc mảnh.
Tôi đơ người, đừng là, truyền thuyết nhốt vợ giữ bên người là có thật đấy hả?
Trong lúc tôi còn ngưỡng áp, cửa phòng bật mở, Ôn Trước thắt tạp dề ngang hông, vẻ mặt dịu dàng.
“Vợ dậy rồi à”
“Mở khóa”
Anh ta giả vờ điếc, bước tới ôm tôi vào lòng, đầu dụi vào cổ tôi.
“Đói chưa? Anh xong bữa sáng rồi.”
Tôi bực bội: “Ôn Trước, đang diễn cái gì ? Tôi bảo mở khóa.”
Anh ta từ tốn ngẩng đầu, chán khẽ chạm vào lông mày tôi, giọng khàn khàn:
“Mở cũng . Chỉ cần em hứa sẽ không bao giờ rời xa .”
Câu thoại này khiến tôi nổi hết da gà vì quá xên xúa.
Tôi đẩy mạnh ta ra: “Anh có thể bình thường không? Tôi thật, tôi đang rất giận.”
Anh ta thuận thế đứng dậy, đưa tay vuốt tóc tôi, thở dài: “Anh cũng đang giận đây.”
Nói xong quay lưng bỏ đi, chẳng thèm ngoái đầu lại.
Mấy ngày tiếp theo, tôi bị giam lòng trong phòng. Cũng coi như sống cuộc sống cơm bưng nước rót, chẳng phải tay gì.
Thoải mái thì có thoải mái, trong lòng thì cực kỳ bực bội.
Thế này là gì chứ? Giam tôi ở đây, rồi cuối cùng vẫn sẽ nữ chính sao? Chỉ nghĩ thôi cũng đủ thấy khó chịu.
Thế là tôi đổ hết mọi bực dọc lên đầu Ôn Trước. Mỗi lần ta xuất hiện, bày đặt lạnh lùng, tôi lại chửi không nể mặt, chửi ngay càng nặng lời.
Cuối cùng ta không thể giả vờ nữa.
Đêm đó, giữa lúc nửa đêm, ta chui vào chăn, ôm tôi từ phía sau khi tôi đang nằm nghiêng, giọng đầy tủi thân.
“Tạ Du Du, hôm nay em chửi khó nghe thật.”
Tôi bị đánh thức, mặt đầy bực dọc.
“Đáng đời.”
Anh ta bắt đầu dở trò, đầu cọ cọ vào cổ tôi, chỉ muốn em chịu mềm mỏng một chút thôi mà.
“Mềm cái đầu .”
“Anh là con một.”
“Vậy thì càng không mềm nổi. “
“Em không sợ sẽ nhốt em cả đời sau.”
“Nghe hay mà, cuộc sống mơ ước của tôi đấy.”
Anh ta cạn lời, hãy nháo eo tôi một cái.
Giọng đầy tức tối: “Tạ Du Du, em xấu tính quá.”
Tôi bị nháo đến nhột, ngả nghiêng, tránh sang bên:
“Vậy thì mau đuổi con đàn bà xấu tính này ra khỏi nhà đi.”
Trong bóng tối, ta vội vàng dịch người theo, ôm sát lấy lưng tôi.
Giọng có phần oán trách: “Không bao giờ”.
Ngày hôm sau, xích bạc ở mắt cá chân tôi đã biến mất.
Xuống lầu, tôi thấy Ôn Trước đang bận rộn trong bếp, liền trả treo: “Sao thả tôi ra rồi? Không phải còn muốn tôi ngoan ngoãn nhận thua à?”
Anh quay đầu lại, né tránh câu hỏi: “Lại đây ăn sáng đi.”
Tôi lại giả vờ tiếc nuối: “Ai nha, cuộc sống mơ ước của tôi kết thúc rồi à?”
Anh bưng bữa sáng ra, bất lực : “Anh chưa từng định giam em mãi đâu.”
Đặt đồ ăn xuống, bước thẳng đến trước mặt tôi, hai tay nâng mặt tôi lên. Ánh mắt rất nghiêm túc, giọng đầy áy náy:
“Xin lỗi vợ , không nên nhốt em lại. Anh không tin đây là cuộc sống em mơ ước đâu, rõ ràng em không vui, mấy hôm nay không hề lấy một lần.”
“Anh không muốn em bị giam trong phòng như thế, em là người tự do. Sau này sẽ không như nữa.”
Lông mi tôi khẽ run, mới sáng sớm mà mấy lời gì ?
Tự nhiên tôi thấy không quen, mũi cũng hơi cay xẻ là sao?
Tôi với vẻ gượng gạo: “Ôn Trước, có thể hành xử bình thường không? Trước thì cầm d.a.o dí cổ, sau lại giở trò giam lòng, lần sau định gì nữa? Sống kiểu này thật sự rất tuyệt vọng đấy.”
Nói tới đây, nỗi tủi thân trong lòng bỗng chốc dâng trào.
Anh lập tức kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Trước đây là có bệnh, hứa sẽ không bao giờ tái phạm. Nếu còn lần sau, em cứ đánh , đánh đến mức lăn lộn tìm răng cũng , không?”
Tôi bật , đẩy ra, không nhúc nhích, cứ tiếp tục nũng:
“Đừng giận nữa mà, tha thứ cho nhé.”
“Vợ , thật sự biết lỗi rồi.”
Mặt trông tội nghiệp như cuốn con bị bỏ rơi.
“Thôi rồi, lần sau mà còn như là tôi tay thật đấy.”
“Còn nữa, thật sự không hợp với kiểu mặt lạnh cao lãnh đâu. Không biết học từ ai nữa. “
Anh lập tức gật đầu răm rắp: “Không giả vờ nữa, từ giờ không giả vờ nữa.”
Tôi không nhắc đến chuyện chia tay nữa. Thật ra mấy hôm nay trong lòng tôi vẫn luôn có một tiếng thì thầm. Tôi không muốn rời xa .
Bạn thấy sao?