Xuyên Sách Thành Vợ [...] – Chương 2

Chương 2

Quả nhiên, người dũng cảm sẽ tận hưởng thế giới trước.

Chỉ tiếc là Ôn Trước không bình thường lâu. 

Một đêm nọ, tôi đang dưỡng da, vừa ngẩn đầu thì thấy ta, người đã biến mất suốt bao lâu nay, không biết từ lúc nào đã đứng lặng lẽ sau lưng tôi trong gương. 

Anh mặc áo khoác dài màu đen, ráng người cao ráo, hai tay đút túi áo, ánh mắt lạnh lùng chầm chầm tôi qua gương.

Cảnh tượng bất ngờ này khiến tôi giật mình thoát tim. 

Tôi vội đứng bật dậy, ta đầy nghi ngờ: 

“Anh định gì? Muốn nhân lúc tôi không phòng bị mà trả thù à?”

Chỉ thấy ta không chút biểu cảm, khẽ lạnh rồi bằng giọng thờ ơ: 

“Mai em đi tiệc với tôi.” Tôi từ chối.

“Tôi không hỏi ý em. “

“Tôi cũng không đăng xin phép .”  Nói xong, tôi chẳng buồn quan tâm nữa, định quay lưng đi.

Ngay khoảnh khắc đó, một luồng lạnh bút áp sát cổ tôi. 

Tôi toàn thân dùng mình, theo phản xạ cuối đầu xuống, là con rau gam quen thuộc đó. Không khí xung quanh lập tức trở nên nặng nề.

Anh ta nghiêng đầu, như không

“Dạo này em cứng đầu quá hà.” Tôi nhíu mày thật chặt, trong lòng tràn đầy mệt mỏi. 

Tôi thật sự rất muốn hỏi, mấy câu nghe sờn gai ốc kiểu này. Anh ta ra mà không cảm thấy mất mặt à? 

Còn nữa, ta thật sự nghĩ chiêu này là vô địch thiên hạ chắc. Tôi cực kỳ ghét bị người ta lấy tính mạng ra đe dọa. Tôi ngởng đầu, chừng mắt với ánh mắt khiêu khích: 

“Trên đời này gì có chuyện cha phải nghe lời con.”

Ánh mắt ta lập tức lạnh đi, d.a.o kề sát thêm vài phần. 

Tôi ưỡn cổ, không hề lùi bước: “Tới đi, đ.â.m tôi đi”

“Gì?”

Thằng điên này dám thật, lưỡi d.a.o rạch qua ra tôi, cơn đau buốt khiến tôi không kịp phản ứng. 

Thấy ta còn chưa có ý định dừng tay, tôi hoàn toàn nổi giận, hai tay bất ngờ nắm chặt lấy mu bàn tay ta. 

Anh ta như bị bỏng vì nhiệt độ từ lòng bàn tay tôi, giữ người một chút, lực tay cũng trùng xuống.

Tôi lập tức giật lấy dao, nhanh như chớp kề lên cổ ta, cứa một đường máu. Rồi không để kịp phản ứng, tôi ném con d.a.o qua cửa rổ. Ha, nguyên combo thao tác quá mượt mà.

Anh ta bật ra tiếng rên chầm đục, đưa tay quệt qua vết thương, m.á.u đỏ thẫm dính đầy đầu ngón tay. 

Anh ta ngơ ngác chầm chầm vào vết m.á.u đỏ trên đầu ngón tay. Tôi lùi về phía sau, giữ khoảng cách an toàn, cố tỏ ra bình tĩnh

“Vợ chồng mà, phải thế mới vui.”

Một lúc lâu sau, từ từ ngừng đầu, khóe mắt ứng đỏ, ánh kỳ quái khóa chặt lấy tôi rất lâu, cuối cùng khẽ bật

Cái kiểu này, đúng chuẩn bệnh kiều rồi. 

Tôi bắt đầu hơi giận giận, tôi nghĩ chắc mình nên lời tạm biệt với thế giới này là vừa.

Nhưng, chuyện trả thù như tôi tưởng lại không xảy ra. Không khí căng thẳng im lặng kéo dài rất lâu, cuối cùng Ôn Trước nhét tay vào túi áo khoác, im lặng mở cửa bước ra ngoài y như lúc ta xuất hiện, không một tiếng

Hôm sau, cả hai đứa tôi đều quấn băng gạc quanh cổ, người trong nhà thì với đủ loại biểu cảm.

Chúng tôi không ai gì, chỉ im lặng ngồi ăn, khung cảnh vừa kỳ quái vừa, hài hòa. 

Từ sau đêm đó, hình như ta càng bất thường hơn. Suốt 24 tiếng ở nhà, lâu lâu lại lợn lờ trước mặt tôi.

Lúc thì tôi chằm chằm, lúc thì vô duyên vô cớ bắt chuyện. 

Tôi đang ghép hình: “Tạ Du Du, có một miếng rơi ra này.”

Tôi ngẩn ra, chẳng hiểu gì, nhặt lên. 

Ờ, tôi đang nấu ăn: “Tạ Du Du, cái này có cay quá không?” Tôi trợn mắt, tôi ăn cay nặng.

Ờ, tôi đang dưỡng da: “Tạ Du Du, cái này bôi ở đâu ?”  Bôi vào tim . Tôi đang gõ máy, nhắn tin.

“Tạ Du Du, chữ hội em gõ sai rồi.” Tôi chữ hội bị gõ thành hồi, lại ngước lên

“Anh rảnh lắm hả?”

“Cũng tạm tạm.”

Tôi đang tắm: “Tạ Du Du, em xong chưa?”

Ngày nào cũng Tạ Du Du chỗ này Tạ Du Du chỗ kia, gọi tới mức sắp thành cá vàng luôn rồi. Đàn ông đúng là sáng nắng chiều mưa.

Thôi, chỉ cần ta không đem d.a.o dí vào cổ tôi nữa, thì muốn trò gì tôi cũng mặc. Nhưng rồi, không tôi để ý, ta bắt đầu dở trò vô lý, càng lúc càng quá quắt. 

Tôi vẫn đang ghép hình.

“Du Du, em ghép một tiếng đồng hồ rồi, một tiếng đó không liếc lấy một cái.”

Tôi ngẩn đầu: “Ừ ừ, rồi đó”. Qua .

Tôi đang nấu ăn: “Du Du, không ăn cay.”

“Vậy đừng ăn”

Không chịu, cuối cùng bị cay đến mức phải nhập viện, mặt ta đầy vẻ uất ức.

“Du Du” cái vành mắt đỏ hoe cộng thêm biểu cảm kia thật sự sát thương quá mạnh. 

Tôi đành xuống nước dỗ dành: “Được rồi, rồi, lần sau không cho ớt nữa.” 

Tôi đang nhắn tin: “Du Du, thằng đàn ông này là ai?”

“Ông hai của gì em?” Mặt ta như bị táo bón, còn tôi thì sạc sụa. 

Tôi đang tắm: “Du Du, muốn tắm chung với em.”

“Biến.”

Ờ, cuộc sống cứ thế trôi qua hai tháng, ở mãi trong biệt thự cũng bắt đầu khiến tôi phát bực. 

Hôm đó tôi ra ngoài dạo phố hít thở không khí, Ôn Trước cứ nhất quyết đòi theo.

Tôi đành thỏa hiệp, nghĩ rằng không phải tiệc tùng gì thì chắc sẽ không nguy hiểm. Xem ra tôi nghĩ đơn giản quá rồi. 

Ý thức quay lại, tôi Ôn Trước nằm trên giường bệnh, người băng bó từ đầu đến chân.

Lắc đầu thở dài, cú đ.â.m đó quá dã man. Nếu là tôi, chắc giờ thành từng mảnh luôn rồi. Hào quang phản diện quả thật không phải dạng vừa, mới một tuần đã xuất viện, lại còn nhảy nhót như không có gì.

Tôi đỡ chán khổ. 

Cái thế giới này, đúng là chiều trụ ta hết mực. 

Tối hôm đó, Ôn Trước kề sát cổ tôi, giọng khàn khàn: “Du Du, khó chịu.”

Tôi đang lướt điện thoại, tưởng ta đau đầu, chẳng buồn

“Đã bảo rồi, đừng xuất viện sớm như , giờ bị di chứng đấy thấy chưa?”

Anh không cái đó. 

Tôi cảm nhận nhiệt độ cơ thể ta đang dần tăng, giữ lại một giây, quay đầu lại. Áo tràng tắm của mở toang, đường cong eo hiện rõ, cơ bụng săn chắc gợi cảm.

Hiểu rồi, tôi lườm một cái: “Tôi không có tâm trạng.”.

“Vợ ơi”. 

Anh ta rũ mi, bộ đáng thương. 

Lại chiêu này, tôi thật sự không chịu nổi mỗi khi ta .

Hồi đầu cũng dùng ánh mắt này để quyến rũ tôi, và đúng là tôi không chống nổi, lần nào cũng trúng đòn. 

Tôi giận mà bất lực: “Mới xuất viện đó, cần kiềm chế không?”

Anh ta không gì, vùi đầu sâu vào cổ tôi. Hơi thở nóng hổi, tiếng thị thầm khàn khàn mơ hồ vang bên tai. 

Càng lúc càng biết cách khiến người khác không kháng cự nổi. 

Tôi thở dài, nhượng bộ, rồi, rồi.

Anh ta lập tức bật dậy, hôn tôi một cái, tác gấp gáp đầy vội vã. Dạo gần đây, tâm trạng Ôn Trước tụt dốc không phanh, về nhà mặt mũi ư ám, hay ngẩn người thất thần. 

Tôi tưởng là do công việc, dù gì đối thủ là nam chính, bị thiệt một chút cũng là bình thường.

Tôi đang cơm rồi gọi, tỉnh lại rồi kìa. 

Anh chậm rãi ngẩng đầu, môi mím chặt. Một lúc sau, vẻ mặt nghiêm túc, từng chữ cẩn thận: 

“Du Du, nếu chuyện có lỗi với em, em có tha thứ cho không?”

“Không” tôi buột miệng.

Nghe xong, ta quýnh lên, lập tức đứng dậy đi vòng ra bên cạnh tôi. 

Người thụt xuống ngang tầm mắt tôi, giọng vừa gấp vừa như muốn khóc: “Du Du, xin lỗi, không biết sao lại đi ôm ta, còn chẳng quen ta nữa là.”

Anh ta năng loạn dạ, khiến tôi chả hiểu mô tê gì.

Tôi câu này đặt bát đũa xuống, lạnh giọng: “Đưa điện thoại đây.”

Anh ta ngoan ngoãn móc điện thoại ra đưa cho tôi. 

Tôi mở ra kiểm tra một lượt, không thấy bóng dáng nhân vật khả nghi nào.

Vừa định tắt màn hình thì một tin giải trí bật lên. 

Tôi kỹ tiêu đề [Ôn Trước dũng cứu mỹ nhân] 

Nhấn vào xem hình, là ảnh Ôn Trước đang ôm chặt một người phụ nữ, xung quanh toàn mảnh vỡ sứ văng tung toé.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...