Nghĩ kỹ lại, ta xuyên sách đến đây, mục đích là để cứu rỗi hắn. Nếu theo cách đó… chẳng phải ta thực sự giống như một “thần minh” hay sao?
Suy nghĩ thông suốt, ta thấy nhẹ nhõm hẳn, không còn ý định giải thích nữa.
Hệ thống bị thái độ của ta cho câm nín, không thốt ra lời nào.
Ngược lại, Thẩm Hành Chu thì vui mừng khôn xiết. Hắn cúi mặt, gương mặt tái nhợt ánh mắt sáng ngời, trịnh trọng hứa hẹn:
“Thần minh đại nhân…”
“Ngài đừng lo, ta sẽ mỗi ngày đều mua hương, cảm tạ ngài đã ban ơn và chăm sóc ta bấy lâu nay…”
Ta không chịu nổi nữa, mím môi, ngắt lời hắn:
“Ngươi ở đây chờ.”
10
Trong nguyên tác, cũng có một cảnh tượng tương tự, chỉ là khi ấy hắn chỉ bị đánh đập một trận, không đến mức bị thương nặng như thế này.
Nói dứt lời, ta khẽ liếc Thẩm Hành Chu, trong lòng không khỏi dấy lên nỗi lo lắng. Ta vội vàng rời khỏi ngôi miếu đổ nát, bước nhanh tới y quán gần đó.
Lúc này trời đã tối, y quán vắng lặng, thỉnh thoảng mới có vài người lui tới.
Ta đứng ngập ngừng trước cửa, không dám tiến vào.
Ở thế giới hiện đại, ta gần như không bao giờ bước chân ra ngoài, càng ít tiếp với người lạ. Dần dần, mỗi lần phải đối diện với người ngoài, ta đều cần chuẩn bị tâm lý thật lâu.
Ta hỏi hệ thống trong đầu rằng Thẩm Hành Chu bị thương thế nào, nên mua những loại thuốc gì.
Nhưng hệ thống lại bất lực vào đúng lúc quan trọng, chỉ đáp qua loa rằng nó không phải thầy thuốc, không thể chẩn đoán.
Không còn cách nào khác, ta đành tháo chiếc áo choàng ẩn thân, chậm rãi bước vào y quán, mua một lọ thuốc. Khi ta vừa rời đi, phía sau vang lên giọng đầy kinh ngạc của tiểu nhị:
“Ở đâu ra tờ giấy này? Lại còn kèm cả bạc nữa!”
Chờ đến khi y quán ý tới tờ giấy và bạc ta để lại, ta liền khoác áo choàng ẩn thân, lặng lẽ đi theo vị đại phu quay lại ngôi miếu.
Thẩm Hành Chu rõ ràng có chút kinh ngạc. Nhưng có lẽ nhớ tới lời ta dặn, hắn chỉ mím môi, không hé răng nửa lời.
Hắn ngoan ngoãn để đại phu khám và băng bó vết thương, sau đó cúi đầu nhận thuốc, khẽ lời cảm tạ.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Chờ đến khi đại phu rời đi, ta quay lại hắn.
Không rõ vì mệt hay vì đau, Thẩm Hành Chu khép hờ đôi mắt, như đã chìm vào giấc ngủ.
Hắn cuộn người lại, nằm co ro trên đống cỏ khô ở góc tường, chân mày nhíu chặt, giấc ngủ chẳng hề an lành.
Tuy đã qua tiết trời giá rét nhất, tuyết cũng không còn rơi, đêm vẫn lạnh thấu xương. Nếu cứ nằm ngủ thế này, e rằng hắn sẽ bị cảm lạnh.
Ta mím môi, hơi thở đều đặn của hắn, chần chừ một lúc rồi quyết định ngồi xuống cạnh bên. Lấy hết can đảm, ta khẽ đắp chiếc áo choàng của mình lên người hắn.
Người trong mộng dường như cảm nhận hơi ấm, mí mắt khẽ run, rồi lại ngủ say hơn.
11
Ta ngồi suốt đêm, đến mức hai chân tê dại.
Nhưng vẫn chờ tới khi hắn chưa kịp tỉnh dậy, ta đã lặng lẽ rời đi.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.
[ – .]
Bước chân ra ngoài, ta ngoái đầu lại, trong lòng chợt sinh ra chút băn khoăn.
Kỳ thực, ta đã tính tới việc chuẩn bị thêm chút đồ đạc cho hắn. Nhưng nếu là đồ ăn nhỏ gọn, còn có thể giấu giếm, chứ những món đồ lớn thì chiếc áo choàng ẩn thân của ta chẳng thể nào che đậy .
Nếu chẳng may có kẻ qua đường thấy một món đồ tự dưng “lơ lửng” mà đi, e sẽ khiến người ta sợ mất mật.
Thật khó xử.
Dường như hiểu suy nghĩ của ta, hệ thống lên tiếng trong đầu, giọng điệu đầy trêu chọc:
[Ngươi thực sự nhập vai thần minh đấy à? Chỉ cần tháo áo choàng xuống, lấy thân phận người thường mà tiếp cận Thẩm Hành Chu, chẳng phải là xong sao?]
Ta mím môi, không đáp lại. Bất chợt, một ý tưởng lóe lên trong đầu ta:
“Ta nghĩ ra rồi!”
Chỉ cần một cách, chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Hệ thống ngạc nhiên:
[Hả??]
Nó chẳng hiểu gì, cũng không tin lời ta .
Ta cũng không buồn giải thích, chỉ lẳng lặng hành .
Chờ đến khi ta mua xong ít đồ ăn, quay lại ngôi miếu…
Thẩm Hành Chu đã tỉnh.
Do bị thương, hắn không ra ngoài, chỉ cuộn mình nơi góc tường, không biết đang suy nghĩ gì.
Khi ta bước vào, một làn gió nhẹ cũng cuốn vào theo.
Người đang cúi đầu bỗng ngẩng lên.
Ta thoáng khựng lại.
Đứa trẻ này hình như càng ngày càng nhạy bén?
Nhưng nhớ đến kế hoạch trong đầu, ta mím môi, rút ra một tờ giấy nhỏ, ném về phía hắn.
Tờ giấy xoay vòng giữa không trung, nhẹ nhàng rơi vào tay Thẩm Hành Chu.
Hắn cúi đầu . Trên giấy là một địa chỉ.
Ta khẽ hắng giọng, cố giữ giọng điệu điềm nhiên, chỉ ba chữ:
“Đi mà ở.”
Ngôi miếu đổ nát này không thể là nơi nương thân lâu dài. Hắn còn nhỏ, vẫn cần một nơi an toàn hơn.
Ta nghĩ, nhận chỗ ở tốt hơn, hắn ắt sẽ vui mừng. Nào ngờ, hắn im lặng thật lâu, ngón tay siết chặt tờ giấy, môi mấp máy như muốn mà lại thôi. Cuối cùng, hắn khẽ giọng đáp:
“Ta không đi.”
Ta quanh ngôi miếu trống hoác, không khỏi kinh ngạc:
“Tại sao?”
Hắn mím môi, ánh mắt hiện lên sự bướng bỉnh, giọng nhỏ như muỗi:
“Nếu ta đi, sẽ không còn ai thắp hương cho ngài. Sau này… có lẽ sẽ chẳng thể gặp lại ngài nữa. Nói chung, ta không đi.”
Bạn thấy sao?