21
Lúc ta mở mắt, trước mặt là một căn phòng bệnh đơn sơ, vắng lặng. Chỉ mình ta nằm trên giường.
Hệ thống, đúng như đã hứa, trả lại cho ta một thân thể khỏe mạnh. Nhưng đúng khi ấy, nó chợt phát hiện một điều khiến bản thân chấn .
Nó hốt hoảng kêu lên:
[Ký chủ! Ngươi từng tự vẫn không thành sao?!]
Ta im lặng.
Hệ thống nghệt ra một lúc, sau đó bắt đầu làu bàu đầy hoang mang:
[Trời ơi trời đất ơi… Ta thật sự đã gửi một người không muốn sống đi cứu một kẻ cũng chẳng còn thiết sống? Đây là loại logic gì thế này?!]
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.
Ta chỉ khẽ đáp, giọng điềm tĩnh:
“Mọi chuyện đã qua rồi. Ta sẽ không chuyện dại dột nữa.”
Ký ức lướt qua trong đầu như một cơn gió lạnh – những tháng ngày trung học bị bắt nạt dai dẳng, nỗi sợ giao tiếp xã hội, và cả sự lặng lẽ c.h.ế.t chóc của trầm cảm.
Sau khi tốt nghiệp, những vết thương ấy không hề lành lại, chỉ hóa thành sẹo, chôn giấu sâu trong lòng.
Ta từng tự nhốt mình trong một hòn đảo độc.
Cha mẹ chẳng hiểu, lại thường xuyên mắng mỏ, dùng chữ “trầm cảm” như một câu chửi:
“Còn trẻ mà mặt lúc nào cũng ủ ê. Nhìn chỉ thấy xui xẻo!”
Lâu dần, ta chẳng buồn phản bác, càng không buồn giải thích. Hai năm sống trong sự lập khiến trầm cảm càng lúc càng nặng.
Cho đến ngày hệ thống chọn ta, ta đã trở thành một kẻ vô cảm với chính cuộc đời mình.
Nhưng giờ đây, ta lại cảm thấy… bản thân thật may mắn.
Ký ức về ánh mắt thành kính, trong sáng của thiếu niên kia hiện lên rõ mồn một, khiến khóe môi ta khẽ cong.
Xuất viện rồi, ta trở về nhà. Dù vẫn còn ngại tiếp , mười mấy năm sống trong sách đã khiến lòng ta dần rộng mở.
Ta bắt đầu tìm đến trị liệu, rồi đi .
Ban đầu mọi thứ đều lạ lẫm, dần dà, cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Mối quan hệ với cha mẹ cũng không còn căng như xưa.
Một lần, mẹ ta đầy trìu mến, nhẹ giọng bảo:
“Con trưởng thành thật rồi.”
Ta mỉm , không phản bác.
Người lớn không phải lúc nào cũng hiểu nỗi khổ của người trẻ. Nhưng điều đó không có nghĩa họ là người xấu.
Năm ấy, là ta tự đẩy mình vào đường cùng. Còn họ – vô – lại thành cây rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà.
Thời gian thấm thoắt trôi, thoáng chốc đã hai năm.
Hệ thống kể rằng, Thẩm Hành Chu âm thầm thu thập bằng chứng tội lỗi của Chu gia, cuối cùng khiến cả dòng tộc bị lưu đày nơi biên ải.
Coi như đã thay mẫu thân hắn rửa nỗi hận năm xưa.
Nghe , ta thở phào nhẹ nhõm, lòng như gió xuân thổi qua.
Một buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, ta đang đi bộ bên vỉa hè thì nhận điện thoại từ đồng nghiệp:
“Chị Minh Thư, chị sắp tới công ty chưa ?”
Ta ngước quanh, đáp nhẹ:
“Sắp rồi.”
Đèn đỏ chuyển sang xanh.
Ta bước ra đường…
Nhưng khi đến giữa ngã tư, bỗng một chiếc xe lao tới như điên!
Đồng tử ta co rút, còn chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại, thân thể rơi gọn vào một vòng tay ấm áp.
[ – .]
“Thần minh tỷ tỷ.”
Giọng ấy… quen thuộc vô cùng.
Ta mở to mắt —trước mặt là gương mặt tuấn mỹ đến nao lòng.
Thẩm Hành Chu?!?
22
Trước mắt ta, nam tử có hàng mày rậm cùng đôi mắt sáng như sao trời đang lặng lẽ ta. Trong đôi mắt đen tuyền ấy, tựa hồ ẩn chứa một tia chấn không thể giấu.
Tim ta khẽ run, nhịp đập bất giác rối loạn.
Ta vội trấn tĩnh, không một lời, chỉ kéo hắn băng qua đường. Trong lòng cuống cuồng gọi hệ thống:
“Hệ thống! Chuyện gì đang xảy ra ?”
Hệ thống chậm rãi lên tiếng, giọng điệu hờ hững như thể đã dự tính từ lâu:
[Hiện tại hắn đã không còn là phản diện, cũng chẳng còn giá trị kịch bản. Mà ngươi thì vẫn chưa có đối tượng, cho nên ta tiện tay đưa hắn sang thế giới này luôn. Nhớ đánh giá năm sao cho dịch vụ nhé ~]
Ta: “???”
Ngươi… sao đột nhiên lại tử tế ?!
Nhưng giờ phút này, bên cạnh là một Thẩm Hành Chu cao lớn sừng sững, muốn giả vờ không biết cũng chẳng . Nghĩ đến bao năm tháng từng dỗ dành hắn trong sách, mặt ta bỗng đỏ bừng, toàn thân như hóa thành trái cà chua chín mọng.
Trong sách thì thôi đi, giờ lại là giữa chốn nhân gian thực thực giả giả này!
Thẩm Hành Chu vẫn điềm nhiên ta, ánh mắt rực sáng như muốn khóa chặt ánh của ta vào lòng, khẽ hỏi:
“Tỷ tỷ, danh tính của ngài là gì? Thần minh của ta.”
Ta (khuôn mặt sắp bốc cháy): “Đừng gọi như thế nữa! Cứ gọi ta là Dư Minh Thư là .”
“Ừm, thần minh tỷ tỷ.”
Hắn vẫn cứ gọi như thế a!!
Ta vừa thẹn vừa giận, trừng mắt hắn. Nào ngờ ánh mắt lại vô chạm vào đôi đồng tử sáng như tinh tú của hắn, khiến tim ta một lần nữa lạc mất nhịp.
Hồi lâu, ta mới gượng gạo nắm tay hắn, giọng lí nhí như tiếng muỗi:
“Đi thôi… kẻo lạc mất.”
Bàn tay nhỏ bé của ta lập tức bị hắn siết chặt. Mười ngón tay đan vào nhau, chẳng chút do dự, tựa như vĩnh viễn không muốn buông rời.
Hắn đã từng quỳ trước ngàn bậc thềm Phật, cuối cùng cũng đạt tâm nguyện cả đời.
—————-
Giới thiệu truyện: Xung Hỷ Cho Phu Quân Bệnh Tật
Ngày ta xuất giá, trong tân phòng, một bên là rèm hỷ, một bên lại là quan tài.
Chỉ vì phụ mẫu tham hai trăm lượng bạc, liền đem ta gả cho Chu công tử sắp lâm chung để xung hỷ.
Phụ thân còn lớn tiếng, không biết hổ thẹn:
“Đợi nó c.h.ế.t rồi, con hãy trở về, còn có thể tái giá một lần nữa.”
Đêm tân hôn, vị thiếu niên tuấn tú ấy hỏi ta có nguyện vọng gì.
Ta thẹn thùng đáp:
“Hy vọng chàng bình an thuận lợi, cùng thiếp bạc đầu giai lão.”
Hắn lớn, từng trận ho mang theo m.á.u đỏ tươi:
“E rằng nguyện vọng của nàng, khó thành hiện thực.”
Ta nghiêm túc nắm lấy tay hắn, chậm rãi :
“Không cho phép chàng nữa! Chàng tuy thân thể yếu nhược, điều dưỡng một chút ắt sẽ khá hơn. Chàng không biết đấy, từ nhỏ thiếp nuôi gì sống nấy, gà con, heo con nhà người ta đều không béo khỏe bằng của thiếp. Thiếp giỏi lắm đấy!”
Hắn bị dáng vẻ đắc ý của ta cho sững người một thoáng, rồi rạng rỡ:
“Được, ! Vậy thì phải phiền nương tử chăm sóc ta thật tốt rồi.”
Bạn thấy sao?