Xuyên Sách, Nuôi Dưỡng [...] – Chương 6

Chương 6

Ba năm nữa lại thấm thoát trôi qua….

Kỳ thi đình yết bảng, ta cùng Kỷ Từ ra phố xem danh sách. Đường sá đông đúc, người người chen chúc, ai nấy đều phập phồng trông đợi. Duy chỉ có hai ta là thong dong như thường.

Kỷ Từ nghiêng đầu hỏi:

“Tỷ tỷ, sao tỷ không lo lắng?”

Ta mỉm :

“Vì ta biết, ngươi tất sẽ đỗ cao, cớ gì phải lo?”

Chưa kịp tới nơi, đã thấy một đám đông ùa lại. Người người đánh trống, khua chiêng chúc mừng; dưới bảng vàng kẻ kén rể xếp thành hàng dài, chen lấn xô đẩy, khiến ta bị đẩy sang một bên.

Kỷ Từ bị vây giữa vòng người. Có người cậy thân phận giới thiệu gia thế, có kẻ tranh nhau ca ngợi tiểu nữ nhà mình. Hắn còn chưa kịp nghe trọn, đã từ chối:

“Đa tạ hảo ý chư vị, chỉ là tại hạ đã có người trong lòng, không thể phụ bạc.”

Lại có người , :

“Không chính thất, thì thiếp cũng mà…”

Kỷ Từ đáp, giọng dứt khoát:

“Cả đời này, bên cạnh Kỷ Từ ta chỉ có một người. Ngoài nàng ra, không còn ai khác.”

Giọng hắn quả quyết đến mức, mọi người chỉ đành tiếc nuối mà giải tán.

Hắn bước đến bên ta, ta rạng rỡ:

“A Từ nhà ta nay đã thành trạng nguyên rồi!”

Kỷ Từ xưa nay vẫn hay cợt, lần này chỉ im lặng, không thốt một lời.

——————-

Trên đường hồi phủ, hắn cứ lén ta.

Ta bật , hỏi:

“Ngươi ta mãi gì?”

Hắn ngập ngừng:

“Tỷ không định hỏi ta điều gì sao?”

“Ừm? Hỏi gì cơ?”

“Hỏi ta… người trong lòng là ai.”

Ta thấy vành tai hắn đỏ ửng, chỉ khẽ :

“Chờ ngươi muốn thì tự khắc sẽ . Đến lúc ấy, ta sẽ chuẩn bị sính lễ, đón nàng về đàng hoàng, nở mày nở mặt.”

Vừa dứt lời, Kỷ Từ đột nhiên nắm chặt tay, sải bước đi thẳng về phía trước.

Ta ngẩn ngơ: “?”

Lại giận rồi sao?

Đi một đoạn, hắn dừng bước, thấy ta tới gần liền lạnh mặt chỉ tay về phía hàng kẹo hồ lô bên đường, uể oải hỏi:

“Muốn ăn không?”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.

Hắn biết ta thích đồ chua, mỗi lần thấy món vặt thế này đều không quên gọi ta.

Thấm thoắt, đã nhiều năm trôi qua.

Ban đầu, là ta chăm lo cho hắn nhiều hơn đôi chút.

Chẳng biết từ khi nào, đã hóa thành hắn chăm ta từng li từng tí.

Lòng ta mềm lại, ta :

“Không ăn đồ mua ngoài đâu, ta muốn ăn thứ ngươi tự tay .”

Kỷ Từ lộ vẻ bất lực:

“Chỉ ăn sơn trà thôi sao?”

“Phải thêm cả táo, đào, nho, và mận nữa.”

“Tỷ tỷ, miệng tỷ thật là kén ăn.”

“Thế đã là kén lắm đâu, ta còn chưa đòi ăn lạt điều kia kìa!”

“Lạt điều là gì? Tỷ dạy ta, ta sẽ cho tỷ.”

“Không trách ta kén ăn nữa à?”

“… Được rồi rồi, là ta sai, tỷ tỷ là tốt nhất, dạy ta đi mà~”

Ta vẻ mặt ngoan ngoãn kia, bất giác mủi lòng, bèn đáp:

“Chỉ dạy một lần thôi đó.”

“Đủ rồi, ta thông minh thế này, một lần là nhớ!”

Không biết là do đâu, mà ta lại dưỡng hắn thành ra tự luyến đến nhường này…

———————-

[ – .]

Không lâu sau, cửa nhà ta bị đạp vỡ một lần nữa.

Lần này, là vì đám người đến cầu thân.

Vương triều Đại Ngụy trong sách vốn phong tục khoáng đạt, chẳng riêng bà mối đến mai mối, mà ngay cả nam tử cũng đích thân tìm tới.

Người mời uống trà, kẻ rủ xem hí, thậm chí còn có người muốn cùng ta du hồ.

Ta còn đang phân vân nên nhận lời ai, thì thấy Kỷ Từ – lẽ ra phải đang ở thư phòng xử công vụ – lại lù lù xuất hiện.

Hắn đám người kia, sắc mặt đen lại, hàm răng nghiến chặt.

Ta liếc mắt hắn, rồi khéo léo tiễn khách.

Vào phòng, ta thay y phục thiên thanh, đeo túi thơm tự tay .

Thấy ta chuẩn bị ra ngoài, hắn tưởng ta đã ưng thuận lời ai, bèn hoảng hốt chạy đến nắm tay ta.

Ta bật , :

“Không phải đi với người khác, là đi với ngươi. Hôm nay chúng ta đi du hồ.”

Trong khoảnh khắc, ánh xuân bừng lên trong mắt Kỷ Từ.

Hắn mừng rỡ theo ta.

———————–

Cảnh hồ đẹp như họa, thuyền bè tấp nập, khách qua người lại rộn ràng.

Ta cùng Kỷ Từ lên một chiếc thuyền nhỏ.

Ta tựa mình bên mạn thuyền, nghịch cùng làn nước, chợt cảm thấy vạt áo bị ai kéo nhẹ.

Quay đầu lại, thấy Kỷ Từ đỏ bừng mặt.

“Tỷ tỷ…”

“Gì thế?”

Hắn cắn môi, như hạ quyết tâm:

“Tô Tô.”

Cách xưng hô ấy khiến ta ngơ ngác chớp mắt.

“Ngươi gọi ta là gì?”

“Ta không muốn tỷ chỉ là tỷ tỷ của ta nữa.”

“Không muốn tỷ bị bao người đeo đuổi, ta muốn tỷ là của một mình ta, chỉ là Tô Tô của ta.”

Ánh mắt hắn sâu thẳm, đen láy như mực, ta không chớp.

“Tô Tô, ta thương tỷ, đã thương từ rất lâu rồi. Ta không muốn đệ đệ của tỷ tỷ nữa, ta muốn trở thành… phu quân của tỷ tỷ.”

Ta hắn một hồi, rốt cuộc bật thành tiếng:

“Ngốc nghếch.”

“Ngươi tưởng ta không nhận ra ngươi thích ta sao?”

“Chỉ là thấy ngươi như thú vị, muốn xem ngươi nhịn đến khi nào thôi.”

Kỷ Từ ngẩn ra một lúc, rồi cũng nở nụ .

Hắn nhẹ nhàng siết lấy tay ta.

Ta mỉm đáp lại, cùng hắn đan chặt mười ngón.

—————–

Hồ nước lăn tăn, thuyền nhỏ trôi dần ra giữa.

Một con thuyền khác từ từ lướt qua. Trên thuyền là một nam một nữ, xinh đẹp tao nhã, thân mật kề sát.

Ấy chính là nam nữ chính trong quyển sách này.

Trong nguyên tác, Kỷ Từ bị lợi dụng, từng nên bao việc ác, dây dưa với họ trong mối – hận – g.i.ế.c chóc.

Trăm chương dằng dặc, cuối cùng hắn chết, nam nữ chính mới đến với nhau.

Nhưng nay, không có Kỷ Từ chen vào, họ đã sớm hạnh phúc.

Ta ngẫm nghĩ, ánh mắt dõi theo bóng họ xa dần.

Kỷ Từ nhẹ nhàng xoay mặt ta lại, có vẻ không vui:

“Tỷ tỷ họ gì? Họ đẹp hơn ta sao?”

Ta nghiêm túc hắn:

“Không đẹp bằng ngươi.”

Khuôn mặt ấy, rạng rỡ như ánh dương, mười phần tuấn tú, trong mắt tràn đầy sắc xuân tươi sáng.

Từ thiếu niên đến thanh niên, đã suốt chín năm trời mà chẳng thấy chán.

Mai sau cũng , ta sẽ mãi mãi ngắm như thế.

Cho đến khi tóc hoa râm, cùng nhau nắm tay, mỉm mà đi đến cuối con đường.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...