Từ đó về sau, cuộc sống lại trở về nhịp cũ.
Mỗi ngày, Kỷ Từ đều để lại củi khô và dã thú trước cửa, chưa từng thất hẹn.
Ở nhà, ta vẽ vài mẫu y phục cổ, thêu thêm hoa văn, định bụng lần tới lên trấn bán thịt sẽ ghé thử một tiệm may, hỏi họ có nhận mua bản thiết kế hay không.
Nào ngờ bà chủ cửa tiệm trông thấy mấy bức vẽ liền mắt sáng rỡ:
“Đẹp quá! Cô nương, những mẫu này đều là do nương nghĩ ra sao?”
“Ừm.”
Thật ra đều là thứ ta học lóm từ mấy bộ phim cổ trang khi ở thế giới trước.
Bà chủ liền mua hết số bản vẽ, còn dặn nếu có mẫu mới thì mang đến nữa.
Nhẹ nhàng, ta đã kiếm hai lượng bạc.
Trên đường về, ánh mắt Kỷ Từ sáng như sao, lấp lánh ta:
“Tỷ tỷ, tỷ thật lợi !”
“Ngươi quên rồi sao, tỷ của ngươi là người xuyên tới đó, sao có thể không lợi cho ?”
Kỷ Từ ngẩn người, không hiểu, đôi mắt trong veo thoáng ngơ ngác.
Ta bật , cũng chẳng giải thích gì thêm.
Cuộc sống như thế trôi qua cho đến gần cuối năm.
Một đêm nọ, cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Ta ra mở, thấy gương mặt Kỷ Từ trắng bệch như tuyết, cơ hồ cả người sắp đông cứng.
Ta vội vã kéo hắn vào nhà, phủi sạch tuyết đọng trên đầu vai, rồi dắt tới bên lò sưởi.
Thân thể hắn lạnh cứng như băng, đôi tay run rẩy tím ngắt.
“Sao ngươi lại thành ra thế này? Có chuyện gì ư?”
Giọng hắn khàn khàn, chậm rãi kể:
Thì ra, đại bá hắn sau khi uống rượu say đã tìm đến ngôi miếu sự.
Ông ta nát cửa sổ, cửa chính mà ta và Kỷ Từ cùng nhau sửa, lại đốt sạch đệm rơm, mền bông giữ ấm.
Khi ông ta rời đi, ngôi miếu chỉ còn lại một đống gạch vụn hoang lạnh, gió lùa buốt giá.
Kỷ Từ co ro trong gió một lúc lâu, định tìm chỗ nào khác tá túc, khắp làng đều lạnh lùng xa lánh, chẳng nơi nào chứa chấp.
Khi hoàn hồn lại, hắn đã đứng trước cửa nhà ta.
Ánh đèn ấm áp hắt ra từ khe cửa khiến hắn ngẩn ngơ, rồi cuối cùng đưa tay gõ cửa.
“Tỷ tỷ… ta ngủ ở nhà kho cũng … có không?”
Hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện bản thân là tai tinh.
Ta tức đến nghiến răng:
“Không có tỷ tỷ nào lại để đệ đệ của mình ngủ ở nhà kho cả. Nếu ngươi nhất quyết như … thì từ nay đừng gọi ta là tỷ tỷ nữa!”
Dứt lời, ta quay lưng chẳng buồn để tâm tới hắn nữa.
Kỷ Từ hoảng hốt, luống cuống.
——————-
Hắn nhẹ kéo tay áo ta, giọng thấp như gió thoảng:
“Ta nghe lời tỷ, chỉ xin tỷ đừng bỏ rơi ta…”
Giọng mang theo gấp gáp và van nài, khiến lòng ta mềm nhũn.
Ta quay lại, xoa đầu hắn, dịu giọng dỗ dành:
“Vậy mới ngoan.”
Nhà ta vừa khéo có hai gian phòng, gian bên hơi nhỏ, cũng đủ chỗ nghỉ chân.
Ta nhóm lò sưởi, trải chăn đệm, đưa hắn vào phòng.
Đêm đó, trong mơ hồ, ta nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào từ gian phòng bên cạnh, khiến lòng đau nhói.
Kỷ Từ đã mất đi quá nhiều, mà nhận lại lại quá ít. Vậy nên chỉ cần chút ít ấm áp, hắn đã một lòng báo đáp.
Thế này… sao có thể là đại phản diện chứ?
Hắn rõ ràng chỉ là một đứa trẻ ngoan.
Song, ngôi làng này… thực không thể ở lâu thêm nữa.
Đại bá hắn đúng là quá phiền phức, tốt nhất nên rời xa một phen.
Sáng sớm, Kỷ Từ lên núi chặt củi, còn ta lên trấn tìm nhà.
May mắn thay, tìm một căn nhà nhỏ vừa vặn, giá tuy hơi cao, tiền tích cóp bấy lâu cũng đủ xoay xở.
Sau khi đặt cọc xong, ta quay lại làng thu dọn hành lý. Nào ngờ vừa về tới cổng, đã thấy dân làng tụ tập đông nghịt, vẻ mặt ai nấy đều giận dữ.
Đại bá mẫu của Kỷ Từ vừa gào khóc vừa chửi rủa:
“Ngươi là tai tinh! Đã khắc c.h.ế.t phụ mẫu mình còn chưa đủ, giờ lại gieo họa lên người khác!
Nam nhân của ta chỉ vì hôm qua đi ngang miếu liếc mắt ngươi một cái, giờ đã c.h.ế.t lạnh nơi rừng sâu!
Còn ngươi thì ung dung sống trong nhà Thẩm Tố! Trời ơi đất hỡi, sao lại bất công thế này!”
Thì ra… đại bá của Kỷ Từ đã chết.
Trời lạnh thấu xương, lại uống rượu say, không chịu ở yên trong nhà mà còn mò đến miếu phách, c.h.ế.t là đáng.
Thế dân làng lại không nghĩ .
Tất thảy tội lỗi đều đổ lên đầu Kỷ Từ.
“Nếu không nhờ Thẩm Tố che chở, cái thằng tai tinh đó đã c.h.ế.t từ lâu rồi!”
[ – .]
“Cả hai đứa chúng nó đều khắc phụ mẫu, là điềm xấu của cái làng này!”
“Phải đuổi bọn nó ra khỏi làng, đập nát cái nhà này đi!”
“Tai tinh! Cút khỏi đây!”
Đám người ào tới trước sân, chen lấn xô đẩy.
Qua khe hở giữa đám đông, ta trông thấy Kỷ Từ đang đứng chắn trước cửa, tay cầm một cây gậy, vẻ mặt lạnh băng, toát ra khí thế hung hãn hiếm thấy.
“Không ai đụng vào nhà của tỷ tỷ ta!”
Ta sững người.
Ở bên hắn bao lâu nay, ta vẫn nghĩ hắn là đứa trẻ ngoan ngoãn, yếu đuối, luôn nhẫn nhịn mà không phản kháng.
Không ngờ hôm nay hắn lại như một con sói nhỏ, cắn răng bảo vệ ngôi nhà của ta.
Ta không không rằng, lập tức bước tới, đứng chắn trước mặt hắn.
“Ồn ào cái gì? Không phải các ngươi muốn đuổi bọn ta đi sao? Được, đi thì đi!”
“Tỷ tỷ…”
“Đi thôi, làng này chỉ toàn kẻ nhỏ mọn, chúng ta không cần ở lại nữa.”
Ta nhanh chóng thu dọn những thứ đáng giá, chẳng thèm bận tâm đến đám người đang phẫn nộ ngoài cửa, kéo tay Kỷ Từ rời đi.
Trên đường, hắn lặng lẽ ta, vành mắt đỏ hoe.
“Tỷ tỷ… xin lỗi.”
Ta chỉ mỉm :
“Có gì mà xin lỗi? Cũ chẳng đi, mới sao đến. Vừa hay, chúng ta có nhà mới để ở rồi.”
———————
Đặt chân đến trấn, Kỷ Từ ngẩn ngơ căn nhà mới.
Ta , vỗ vai hắn:
“Từ nay về sau, nơi này chính là khởi đầu của cuộc sống mới.”
Hắn như muốn gì đó, lại thôi, chỉ lặng lẽ bắt tay vào dọn dẹp.
Ta hít sâu một hơi không khí trong lành, thì thầm tự nhủ:
“Cuộc sống mới, khởi đầu mới. Thẩm Tố, lần này không lười biếng nữa.”
Những ngày sau đó, ta và Kỷ Từ bắt đầu sống một cuộc sống bận rộn yên ổn.
Ta dựa vào ký ức kiếp trước vài món kho ngon miệng, ban ngày cùng Kỷ Từ ra chợ bày bán, buổi tối tranh thủ vẽ thêm mẫu y phục.
Phải rằng, Kỷ Từ là một trợ thủ rất đáng tin cậy.
Việc nấu nướng ta lo, còn lại từ dọn dẹp đến bày biện đều có hắn xử lý.
Chăm chỉ, khéo léo, lại rất biết ý. Có hắn bên cạnh, ta chẳng phải lo toan gì nhiều.
Túi bạc của chúng ta dần dần đầy lên, cuộc sống ngày một khấm khá.
Tới khi lần đầu tiên cầm trong tay một thỏi bạc lớn, ta vô cùng hài lòng, lập tức đem lên thư viện trên trấn.
Về đến nhà, ta đưa cho Kỷ Từ một bộ y phục mới và một tấm thẻ gỗ.
Thấy ánh mắt hắn tròn xoe ngạc nhiên, ta mỉm :
“Từ mai, ngươi không cần theo ta ra chợ nữa. Đến thư viện Thanh Sơn báo danh đi. Từ nay, Thanh Hạ tiên sinh sẽ là tiên sinh của ngươi.”
Hắn kinh ngạc:
“Đó là thư viện tốt nhất trên trấn… học phí lại rất cao…”
“Tiền kiếm ra là để tiêu. Chỉ cần xứng đáng, tiêu bao nhiêu cũng không tiếc.”
Từ lần đầu dẫn hắn lên trấn, ta đã phát hiện, ánh mắt hắn luôn dừng lại trên những học trò mặc đồng phục thư viện.
Hắn cũng khát khao học.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.
Trong nguyên tác, dù Kỷ Từ là phản diện, thông minh, ham học, tài năng xuất chúng.
Một kẻ như , tuyệt đối không thể để mai một.
Kỷ Từ ta rất lâu, khóe mắt hoe đỏ.
“Tỷ tỷ, tỷ thật tốt với ta.”
Ta chỉ .
Rồi đột nhiên, hắn lấy ra từ trong n.g.ự.c một chiếc hộp nhỏ, đưa cho ta.
“Tỷ tỷ, ta cũng có quà cho tỷ.”
Ta mở ra xem – một cây trâm bạc, sáng loáng, tinh xảo.
Không rẻ chút nào.
Gần đây hắn việc rất chăm, ta muốn trả công hắn không nhận.
Nào ngờ, lại lặng lẽ đi thêm để dành tiền mua trâm cho ta.
Lòng ta chợt ấm lên, ngọt ngào như mùa xuân.
Ta cài trâm lên búi tóc, ngắm nghía trong gương rồi quay sang với hắn:
“Cảm ơn ngươi, Kỷ Từ. Ta rất thích.”
“Tỷ tỷ đeo trâm này… rất đẹp.”
Ánh chiều tà hắt qua song cửa, chiếu lên gương mặt đỏ hồng của thiếu niên.
Hắn khẽ , như thề:
“Sau này ta sẽ mua cho tỷ những cây trâm còn đẹp hơn, quý hơn.”
Ta , lại xoa đầu hắn:
“Được. Ta chờ.”
Bạn thấy sao?