Hôm sau, ta lại đến ngôi miếu đổ nát.
Mang theo một nồi thịt thỏ hầm gà rừng, còn có một chiếc áo bông, là ta thức suốt một đêm để may cho hắn.
Hắn ăn mặc mỏng manh quá, mỗi lần gió đông thổi qua đều khiến ta lo hắn bị nhiễm phong hàn.
Ta giơ áo lên so với người hắn, cẩn thận ướm thử:
“Hơi rộng một chút, cũng vừa vặn, dù sao tuổi này lớn nhanh lắm.”
“Chỉ là tay nghề của ta không tốt, đường kim mũi chỉ có hơi lệch, ngươi chớ có chê .”
Nói rồi, ta lấy ra tờ giấy dầu mang theo, ướm lên cánh cửa mục nát của miếu, định bụng lát nữa sẽ đun hồ vá lại những chỗ thủng rách.
Kỷ Từ đứng phía sau ta, ngẩn người hồi lâu, rồi lặng lẽ ôm áo bông vào lòng, áp mặt khẽ cọ nhẹ.
“…Làm sao có thể chê …”
Hắn thì thầm, giọng nhỏ đến mức ta phải quay đầu hỏi lại:
“Ngươi gì cơ?”
“Không có gì.”
Kỷ Từ vội vàng lắc đầu, sau đó lập tức khoác áo bông vào người, chạy đến cạnh ta giúp một tay, vừa :
“Tố Tố tỷ tỷ, đa tạ tỷ.”
Ta thấy vành mắt hắn hơi đỏ, đầu mũi cũng hồng lên vì gió rét.
Ấy là lần đầu tiên hắn gọi ta như — “Tố Tố tỷ tỷ”, giọng còn mang theo chút ngây ngô trẻ nhỏ.
Ta không nén vui mừng, khẽ nở nụ .
Tối hôm đó, ta mang theo một cái nồi nhỏ, nấu ngay trong miếu đổ nát.
Thịt và rau sôi ùng ục trong nồi, hương thơm lan tỏa bốn phía, mỡ thịt và lá rau nổi lên rồi lại chìm xuống.
Kỷ Từ ngoan ngoãn ngồi bên, tay cầm bát đũa, lặng lẽ nuốt nước bọt, chẳng năng gì.
Chờ thịt chín, ta gắp một miếng bỏ vào bát hắn, :
“Cái này gọi là lẩu, ở kinh thành người ta còn gọi là ‘bạt hà cung’ nữa đó.”
Kỷ Từ bị bỏng nhẹ, vừa ăn vừa thổi phù phù, gật đầu thật nghiêm túc:
“Ngon lắm. Ta sẽ cố săn thêm nhiều mồi nữa… để chúng ta có thể thường xuyên ăn như .”
Ta mỉm , gật đầu:
“Được, nếu ngươi thích thì sau này sẽ thường xuyên ăn. Dù trời mưa hay tuyết rơi, ta đều sẽ nấu cho ngươi.”
Kỷ Từ ngẩng đầu ta, đôi mắt đen láy khẽ cong lên, lấp lánh ánh sáng.
“…Được.”
————————
Từ ngày hôm đó, chúng ta bắt đầu một cuộc sống nửa hợp tác, nửa nương tựa, vô cùng hòa hợp.
Mỗi ngày hắn đều lặng lẽ để lại củi khô và con mồi trước cửa nhà ta.
Còn ta thì mang đồ ăn đã nấu đến cho hắn, nhân tiện giúp hắn vá cửa sổ, khi thì đỡ hắn trèo lên mái để sửa nóc miếu dột nát.
Đôi khi thấy bể nước chưa đầy, hay củi chưa chẻ xong, hắn cũng sẽ tự tay giúp.
Mối quan hệ giữa chúng ta ngày càng thêm thân thiết.
Thời gian trôi đi, hắn dần bỏ cách gọi “Tố Tố tỷ tỷ”, mà đổi sang hai tiếng “Tỷ tỷ”.
Lần đầu tiên gọi như thế, mặt hắn đỏ ửng, lông mi dài khẽ run, ánh mắt tránh né không dám thẳng vào ta.
Cho đến khi ta mỉm dịu dàng:
“Ừ.”
Hắn mới khẽ thở ra, khóe môi cong lên thành nụ nhẹ, rồi lại thấp giọng gọi ta thêm vài tiếng nữa.
Kỷ Từ, rõ ràng là một đứa trẻ hiền lành đến .
Thế ngoài ta ra, trong làng không một ai thật lòng đối đãi với hắn.
Mỗi khi thấy hắn, bọn họ hoặc là vội vã né tránh, hoặc “xì” một tiếng khinh miệt.
Có người còn buông lời cay nghiệt ngay trước mặt.
Kỷ Từ tuổi hãy còn nhỏ, tính trầm ổn, lòng dạ kiên cường.
Dù bị chỉ trích, mắng nhiếc, hắn vẫn trầm mặc không đáp lời, cũng chẳng tỏ vẻ oán hận.
Cho đến một ngày, ta mang ít thịt khô đến miếu cho hắn.
Tình cờ trông thấy một đám trẻ con trong làng đang tụ tập trong miếu, tay cầm đá ném vào hắn.
“Đánh nó! Đánh cái đồ tai tinh này đi! Phụ thân ta nó khắc c.h.ế.t phụ mẫu mình, còn cả thôn dân!”
“Loại tai tinh này sao còn chưa cút khỏi làng hả!”
Những viên đá liên tiếp bay tới, ném trúng người Kỷ Từ.
Hắn không phản kháng, chỉ ôm chặt bài vị của phụ mẫu, gồng mình chịu đựng.
[ – .]
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.
Tim ta như bị d.a.o cắt.
Ta lao vào, quát lớn xua đuổi bọn trẻ, chạy tới bên hắn, thấy trán hắn rướm m.á.u — hẳn là vừa bị đá ném trúng.
Mãi đến lúc này, hắn mới đặt bài vị xuống đất, nhẹ nhàng gọi ta:
“Tỷ tỷ…”
Ta giận đến run cả người:
“Ngươi ngốc lắm sao? Bị đánh cũng không biết đánh trả?”
Trong nguyên tác, hắn là đại phản diện m.á.u lạnh vô , g.i.ế.c người không chớp mắt — mà nay lại nhu thuận đến thế.
Kỷ Từ trầm mặc hồi lâu, mới khẽ lên tiếng:
“Tỷ tỷ, tỷ không nên giúp ta.”
“Ngươi bậy gì đó? Ngươi gọi ta một tiếng tỷ, chẳng lẽ ta có thể ngồi yên ngươi bị người ta ức hiếp?”
Hắn không gì nữa.
Ta nhẹ tay lau sạch vết thương dính đầy bùn đất cho hắn.
“Đau thì kêu, đừng nhịn.”
Kỷ Từ ngẩng đầu, ánh mắt vẫn ươn ướt, khẽ đáp một tiếng:
“…Ừm.”
Ta lại :
“Muốn khóc thì cứ khóc, đừng cố gắng tỏ ra kiên cường.”
Nhưng đứa trẻ bướng bỉnh này, cuối cùng vẫn không khóc.
Hắn chỉ khẽ kéo tay áo ta, giọng khàn khàn:
“Tỷ tỷ… ta thật sự là tai tinh sao?”
Ta khẽ xoa đầu hắn, nhẹ giọng:
“Ngươi không phải. Những kẻ ngươi là tai tinh đều là kẻ ngu. Lần sau còn có ai dám như , ngươi cứ đáp trả lại thẳng thừng, hiểu chưa?”
“…Hiểu rồi.”
Kỷ Từ ngoan
———————
Kỷ Từ, đứa nhỏ ngốc nghếch kia, quả thật một lòng muốn báo đáp ta.
Hắn để lại ngày một nhiều dã thú trước cửa, đến nỗi hai ta có ăn mấy cũng chẳng xuể. Thế nên ta nghĩ, chi bằng gom góp mang lên trấn bán, vừa đỡ phí uổng, lại có thể kiếm chút ngân tiền.
Ta chọn lấy ít thịt khô cùng mớ lông thú, gói thành một bọc lớn, chuẩn bị ra cửa.
Đúng lúc ấy, Kỷ Từ đang khiêng bó củi đến, thoáng thấy liền vội vã chạy lại đỡ lấy tay nải nặng trịch:
“Tỷ tỷ, tỷ định đi đâu ?”
“Thịt khô để lâu ăn chẳng hết, ta tính đem lên trấn bán xem sao.”
“Vậy để ta đi cùng tỷ.”
Dọc đường lên trấn, mỗi khi gặp người trong làng, Kỷ Từ liền chủ giữ khoảng cách với ta, sợ liên lụy.
Ta trông mà lòng chẳng vui. Thế là khi gặp người quen lần nữa, ta liền đưa tay kéo cánh tay hắn, thản nhiên cất lời chào hỏi đối phương.
Người kia trông thấy, ánh mắt mang theo vẻ kỳ thị, chẳng buồn đáp lại.
Ta không giận, trái lại còn mỉm .
Chờ người nọ đi khuất, Kỷ Từ thấp giọng: “Tỷ tỷ, tỷ không nên như .”
Ta hiểu, hắn lo ta bị liên lụy.
Nhưng ta đến cả một đại phản diện tương lai còn không sợ, cớ sao lại phải e dè ánh mắt của người đời?
Khi đến trấn, lông thú và thịt khô đều nhanh chóng bán sạch nhờ chất lượng thượng hạng, đổi tám mươi đồng tiền.
Ta lấy ra hai mươi đồng, mua cho hắn một đôi giày bông.
Y phục ta còn có thể may, giày thì không, mà hắn vẫn mang giày vải mỏng, ta thật lo hắn sẽ bị lạnh.
Khi nhận giày, ánh mắt Kỷ Từ thoáng xót xa:
“Tỷ tỷ, đắt như … tỷ không nên mua đâu.”
“Kiếm tiền chẳng phải để tiêu sao, mua cái gì cũng là tiêu thôi.”
Số tiền còn lại, ta gói trong mảnh vải sạch, đưa cho hắn:
“Con mồi là do ngươi săn, tiền này cũng là phần ngươi, cất lấy.”
Kỷ Từ lập tức xoay đầu né tránh, sống c.h.ế.t không chịu nhận, chỉ nằng nặc bắt ta giữ.
Quả là đứa trẻ chẳng có chút tham luyến vật ngoài thân.
Ta đành thôi, cất tiền vào người, vừa đi vừa ngó quanh các tiệm hai bên đường, lòng tính toán cách kiếm thêm tiền.
Nào ngờ chẳng hay, ánh mắt Kỷ Từ lại chăm dừng nơi một quầy hàng trang sức, dõi theo mãi không rời một chiếc trâm bạc sáng lấp lánh.
đầu.
Bạn thấy sao?