Tuyết vừa ngừng rơi, gió lạnh buốt thấu da thịt, gào rít từng cơn như muốn xuyên qua xương tủy.
Ta khoác áo bông, chậm rãi bước phía trước. Kỷ Từ quần áo phong phanh, run rẩy theo sau.
Chẳng bao lâu đã đến nhà. Chỉ là một tiểu viện đơn sơ, song có khói bếp nghi ngút, ánh lửa trong cửa sổ hắt ra sắc vàng ấm áp.
Ta đẩy cửa bước vào, ánh nến dịu dàng cùng hương cháo lan tỏa, tràn ngập cả cửa nhà.
Quay đầu lại, ta khẽ bảo:
“Vào đi.”
Rõ ràng đã lạnh đến run cầm cập, mà hắn vẫn đứng sững nơi ngưỡng cửa, hai chân như mọc rễ, không chịu bước qua.
Ta bật :
“Sao thế? Ngươi sợ ta sẽ ăn thịt ngươi ư?”
Thiếu niên mím môi, môi khô nứt vì gió rét:
“Không phải… Chỉ là…”
“Ta là tai tinh. Nếu bước vào, e rằng sẽ mang họa cho ngươi.”
Tác giả của cuốn sách này thực quá ác độc, đặt cho Kỷ Từ một thân thế bi thảm đến cực điểm.
Mẫu thân mất vì ôn dịch từ khi hắn mới ba tuổi, chỉ còn hai phụ tử nương tựa vào nhau. Cách đây không lâu, phụ thân vào núi săn thú, chẳng may gặp dã thú, t.h.i t.h.ể cũng chẳng toàn vẹn.
Người thân duy nhất còn lại là đại bá. Nhưng thay vì cưu mang, ông ta lại chiếm đoạt căn nhà, rồi sai một tên mù hành nghề bói toán loan tin khắp thôn: Kỷ Từ là tai tinh chuyển kiếp, khắc c.h.ế.t phụ mẫu, người xung quanh. Đông chí giá lạnh, đại bá nhẫn tâm đuổi hắn ra khỏi nhà.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.
Tin đồn ấy lan khắp thôn, không ai nguyện giúp đỡ. Ngay cả ánh mắt thiện chí cũng chẳng có nổi một tia.
Thậm chí, đến chính Kỷ Từ cũng tin.
Dù ta hết lời khuyên nhủ, hắn vẫn ngoan cố đứng ngoài cửa.
Ta bị hắn tức đến bật :
“Ngươi không phải tai tinh. Mau vào đi. Trong phòng chỉ có chút hơi ấm, mở cửa lâu nữa, e là bay đi hết.”
Cuối cùng, hắn cũng bước vào.
Ta để hắn ngồi cạnh bếp lửa sưởi ấm. Một lúc lâu sau mới thấy thân mình không còn run rẩy nữa.
Ta đưa hắn một bát cháo nóng.
Thiếu niên quả thật đã đói lả. Sau khi thấp giọng lời cảm tạ, hắn lập tức ăn ngấu nghiến. Cháo còn nóng hôi hổi, hắn nhăn mặt, chau mày, vẫn không ngừng tay.
Ta ngồi bên , lại đưa thêm hai chiếc bánh bao. Khi ăn xong, sắc mặt hắn mới có chút hồng hào trở lại.
Ta :
“Trong nhà còn một gian phòng nhỏ, ngươi ở lại đi, chớ quay về ngôi miếu rách nát kia nữa.”
Kỷ Từ lắc đầu, ánh mắt vẫn vương nỗi băn khoăn:
“Không thể… Tạ ơn ngươi vì đã cho cháo, ta… không thể ở lại.”
Hắn vẫn ghi tâm những lời phán đoán vô căn cứ kia.
Ta chẳng giữ nổi, đành đưa hắn một chiếc chăn bông cùng ít củi khô, mong hắn ít ra có thể đốt lửa sưởi ấm qua đêm.
Kỷ Từ không từ chối, ôm lấy chăn, đẩy cửa bước vào màn đêm lạnh buốt.
Hắn đi rồi, ta mới phát hiện trên bếp có hai đồng tiền cũ.
Ta sững người.
Trong nguyên tác, đây là toàn bộ tài sản hắn có lúc bấy giờ.
Ta chỉ cho hắn một bát cháo, hai chiếc bánh bao.
Vậy mà hắn lại đưa hết tài sản cho ta?
Một đứa trẻ thật thà như thế, sao có thể trở thành đại phản diện ?
Tác giả thật sự quá đáng.
—————–
Thân phận ta trong sách chỉ là một người qua đường mờ nhạt. Phụ mẫu đã sớm qua đời, chỉ còn lại một mình sinh sống.
Trong nguyên tác, toàn thôn đều đuổi Kỷ Từ đi. Ta cũng là một trong số đó.
Ngày mai, khi trời sáng, thôn dân sẽ phát hiện t.h.i t.h.ể đông cứng của hắn, chẳng thèm xem còn sống hay không, lập tức đem vứt ra bãi tha ma.
Sau đó, một tên đồ tể sẽ “cứu” hắn. Ở bên gã, hắn học kỹ thuật mổ thịt, cắt xẻ.
Tương lai, khi trở thành thủ lĩnh Huyền Y Vệ, hắn dùng kỹ nghệ học ấy thi triển lên tù nhân, m.á.u chảy thành sông.
Ta thật sự không nỡ một thiếu niên lương thiện như thế bị đẩy vào con đường tàn nhẫn kia.
Đêm ấy ta trằn trọc không ngủ. Khi trời còn chưa sáng, đã vội chạy tới ngôi miếu.
May thay, hắn vẫn chưa bị đông cứng.
Cháo nóng, củi khô, chăn ấm đã giúp hắn sống sót qua đêm.
Hắn đang ngồi sưởi trước lửa, cạnh đống củi nhặt thêm lúc sáng sớm.
Ta tiến đến, đặt vào lòng hắn vài chiếc bánh bao nóng hổi.
Nhân chay thôi — chỉ có cải thảo trộn hành lá, chẳng có chút dầu mỡ nào.
[ – .]
Ta ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ nhấm nháp một cái.
Kỷ Từ ta sững sờ, rồi cũng cẩn thận ăn theo.
Ta thấy bánh nhạt nhẽo vô vị, thế mà hắn lại ăn ngon lành.
Ăn xong, ta đứng dậy rời khỏi miếu, quay về lấy cung tên và d.a.o găm phụ mẫu để lại, định vào núi thử vận may.
Đi chưa bao xa, đã nghe tiếng bước chân đạp lên tuyết kẽo kẹt phía sau.
Ngoảnh đầu lại, là Kỷ Từ.
Hắn đi theo không xa, thấy ta quay lại thì lúng túng:
“Trong rừng có dã thú, không thể để ngươi đi một mình.”
Ta ngẩn ra.
Thì ra là lo cho ta?
Kỷ Từ cây cung trong tay ta, lại :
“Trước kia ta hay theo phụ thân vào núi, cũng có chút kinh nghiệm. Hay là… để ta dẫn đường cho.”
Ta gật đầu.
Hắn lập tức đi lên phía trước, bước chân vững vàng, từng bước giẫm lên tuyết, đi trên con đường an toàn nhất.
“Phụ thân từng đặt vài cái bẫy trong núi, từ ngày ông mất, ta chưa quay lại xem, biết đâu vẫn còn con thú sập bẫy.”
Lòng ta khẽ , dâng lên niềm hy vọng.
Nửa canh giờ sau, hai người chúng ta đến chỗ đặt bẫy.
May mắn thay, một con thỏ hoang đã sập bẫy từ trước, còn đang giãy giụa yếu ớt.
Trên đường trở về, bất chợt trong bụi lau phía xa vọng lại tiếng lạ.
Kỷ Từ lập tức đưa tay chạm nhẹ vào cung tên sau lưng ta. Hiểu ý, ta lập tức tháo cung trao cho hắn.
Thiếu niên không một lời, tác thuần thục giương cung, tay trái giữ vững thân cung, tay phải kéo dây căng ra, ánh mắt chăm vào bụi rậm — rồi buông tay.
“Vút!”
Một tiếng vang sắc lạnh xé gió.
Ngay sau đó, trong bụi lau truyền ra tiếng kêu bi thiết của một con gà rừng.
Ta kinh ngạc trợn mắt, sau đó vỗ tay tán thưởng:
“Hay quá!”
Động tác gọn gàng, chuẩn xác, dứt khoát — quả nhiên không hổ là nhân vật phản diện tương lai.
Thật sự rất giỏi!
Nhờ có Kỷ Từ, hôm nay thu hoạch không ít.
Chúng ta xách chiến lợi phẩm về nhà. Trong sân, hắn thành thạo vặt lông, lột da, sạch từng con thú, tác nhanh nhẹn, sạch sẽ.
Ta thì nhóm bếp, đun nước, mài dao, đứng bên cạnh phụ giúp.
Một người , một người tĩnh — quả thật ăn ý đến lạ.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, ta đặt thịt lên lò, nướng chín dần, mùi thơm dần dần lan khắp sân viện.
Ta mời Kỷ Từ cùng ăn.
Thế , tên tiểu tử này vẫn ngoan cố lắc đầu, chỉ nhận lấy một chiếc đùi thỏ ta đưa, rồi xoay người rời đi.
Đúng là bướng bỉnh hết thuốc chữa!
Lúc ấy, từ bên kia hàng rào, đại nương hàng xóm ngó đầu sang, thấp giọng với ta:
“Tố Tố à, đừng đối xử tử tế với tiểu tử họ Kỷ quá. Người ta nó là Thiên Sát Cô nương Tinh, sống gần ai thì người ấy cũng gặp xui rủi. Ngươi mà thân cận với nó, sớm muộn gì cũng gặp họa!”
Ta nghe , chỉ khẽ, thong thả đáp:
“Chuyện vô căn cứ, chớ nên tin. Kỷ Từ không phải Thiên Sát Cô nương Tinh, gì cả. Nếu hắn thực là… thì ta nghĩ, hắn là tiểu phúc tinh mới đúng.”
Đại nương sửng sốt, cằn nhằn:
“Không nghe lời trưởng bối là thiệt đó…”
Ta chẳng buồn đáp lời, xoay người vào nhà.
Ta không hề hay biết — ở phía góc tường xa, trong lùm cây rậm rạp, Kỷ Từ vẫn đứng nguyên tại chỗ, bàn tay nắm chặt đùi thỏ, ánh mắt ngơ ngác theo bóng ta.
Lời ta … hắn đã nghe rõ từng chữ.
———————
Hắn ngẩn người hồi lâu, đến khi xoay bước lần nữa, nơi khóe mắt đã hoe đỏ.
Sáng sớm hôm sau, ta nghe thấy ngoài cửa có tiếng khe khẽ.
Mở cửa ra , chẳng thấy bóng người nào.
Chỉ thấy mấy bó củi khô xếp ngay ngắn, bên cạnh là hai con thỏ đã sạch, da lông gọn gàng.
Ắt hẳn là Kỷ Từ mang tới.
Ta không khỏi cảm thán — đứa trẻ này, quả thực là người biết báo ơn, cũng rất ôn nhu.
Tất nhiên, ta không thể nhận đồ của hắn mà không hồi đáp.
Bạn thấy sao?