36
Sáng hôm sau, tôi đau ê ẩm cả người, bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Một cánh tay trần đưa qua tắt báo thức trước tôi.
Khuôn mặt đẹp trai của thái tử gia hiện lên trước mắt tôi, ta hôn lên mắt tôi: “Ngoan, ngủ thêm chút nữa đi, dù sao sếp cũng đi muộn rồi.”
Nói xong, ta lại ôm tôi ngủ tiếp.
Tôi vùng vẫy hỏi ta: “Em bé của thức rồi kìa, tính sao?”
Anh ta: ……
Anh ta bịt miệng tôi.
37
Thái tử gia thật sự chuẩn bị kết hôn với tôi.
Như thể ta sắp chết đến nơi, nhất định phải tổ chức đám cưới trước khi trút hơi thở cuối cùng.
Tôi cũng không biết gì.
Gia đình ta kiên quyết phản đối.
Anh ta : “Tôi chỉ thông báo với các người, không đến dự cũng chẳng sao.”
Ông nội ta tức đến ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tôi ngơ ngác ta.
Anh ta kéo tay tôi: “Yên tâm, chúng ta cứ đi là .”
???
Trời ạ.
Anh ta thật sự điên rồi.
Nhưng tôi cũng chẳng còn tâm trí nghĩ gì khác.
Vì tôi phát hiện, mình đang sống trong một cuốn po văn (tiểu thuyết H văn).
Giao tài liệu, trong xe, trong nhà vệ sinh, trong thư phòng, đều có thể chuyện đó…
38
Đúng lúc tôi đang hạnh phúc đến nổ bong bóng, thân tôi tìm đến tôi.
Cô ấy hoảng hốt tôi.Đọc full tại page vân hạ tương tư
Tôi cũng ấy: “Cậu cũng bị ung thư à?”
“Hả?”
Tôi bĩu môi: “Tớ nhắn cho cậu mà cậu không xem à? Thái tử gia muốn cưới tớ, tớ nghi ngờ ta bị bệnh nan y.”
Cô ấy ngơ ngác: “Không phải, tớ có chuyện muốn với cậu.”
Tôi ngồi ngay ngắn: “Nói đi.”
Cô ấy kéo tay tôi, đặt lên bụng mình.
Mặt tôi đỏ bừng, mỗi lần thái tử gia dụ dỗ tôi đều như thế này.
Tôi cắn môi, vừa định — tôi coi cậu là thân, cậu không ngủ với tôi.
Kết quả nghe thân : “Tớ có thai rồi.”
Câu này tôi choáng váng tận óc.
Câu tiếp theo: “Tớ còn kích hoạt cốt truyện, tớ là tuyến phụ, kịch bản của tớ là mang thai bỏ trốn. Nếu không, tớ sẽ—”
“Bị điện giật à?”
“Sẽ thành người nghèo!”
Cô ấy òa lên khóc: “Có lúc tớ lười, tớ không đi theo cốt truyện, hệ thống sẽ trừ tiền của tớ. Căn tứ hợp viện của tớ, chỉ vì đêm đó tớ chơi quá đà, hệ thống tớ không phù hợp với hình tượng ngọc nữ trong sáng, liền trừ của tớ luôn!”
39
Tôi giật mình.
Vội vàng lên mạng tra lại thông tin tài sản của mình.
May quá, tài sản của tôi vẫn chưa bị hệ thống tịch thu.
“Cậu thấy đấy, bây giờ tớ buộc phải mang thai bỏ trốn, còn phải trốn suốt 5 năm, nếu không, tiền trong tài khoản ngân hàng của tớ sẽ bốc hơi hết.”
“Vậy thì cậu chạy đi.” Tôi , “Dù sao cũng là cốt truyện, cậu cứ chạy thôi.”
Cô ấy lặng lẽ tôi chằm chằm.
Tôi lúng túng sang chỗ khác: “Tớ sẽ định kỳ chuyển tiền cho cậu, cậu cũng biết mà, mấy người mang thai bỏ trốn thường sống ở quê, cuộc sống thanh đạm, còn tớ thì đã quen với việc bị tiền bạc hư rồi——”
“Ít nhảm thôi, mau đi với tớ!”
Tôi bất lực bước lên taxi cùng thân.
Cô ấy còn ném luôn điện thoại của tôi.
Vì không thể để người khác tìm ra chúng tôi.
Sắp rời khỏi kinh thành, tôi lại nghĩ đến thân hình gợi cảm của thái tử gia, thở dài thật sâu.
Tôi cũng chưa ngủ đủ với ta mà.
40
Quả nhiên, chúng tôi đến một ngôi làng nhỏ.
Trong làng đúng lúc có người cho nhà.
Bạn thân tôi ôm eo, ngồi phịch xuống ghế.
Tôi bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.
Đến giờ ăn, tôi vào bếp nấu cơm.
Ăn xong, thân tôi đi ngủ.
Tôi vẫn phải tiếp tục dọn dẹp, còn phải ra ngoài mua đủ thứ đồ dùng cần thiết.
Đây chính là ý nghĩa thực sự của việc ấy kéo tôi đi theo.
41
Khi tôi đang chọn ga giường trong siêu thị, một bóng người che phủ lên đầu tôi.
Tôi chậm rãi quay lại, liền thấy khuôn mặt của thái tử gia với nụ nửa miệng: “Giang Đồng, thích chạy sao? Để tôi đập gãy chân , không?”
Tôi lập tức ấm ức, ôm chầm lấy ta, bật khóc nức nở: “Ai cũng bắt nạt tôi! Là Triệu Vãn Âm muốn bỏ trốn, lại mắng tôi! Tôi ở đây hầu hạ ấy, vẫn mắng tôi! Hôm nay tôi đã việc nhà cả ngày rồi, không thương tôi thì thôi, lại còn mắng tôi! Anh quên tôi đã thế nào rồi sao!
“Anh không chỉ mắng tôi, còn đe dọa tôi! Anh không phải con người!”
Anh ta ôm chặt tôi, như muốn bóp chết tôi ngay tại chỗ: “Không chạy nữa.”
42
Tôi kể hết mọi chuyện cho thái tử gia, tất nhiên là giấu nhẹm chuyện hệ thống.
Tôi chỉ Phật tử say rượu rồi ngủ với thân tôi, thân tôi có thai nên mới bỏ trốn.
Anh ta tỏ vẻ đã hiểu, rồi hỏi tôi: “Nhưng chuyện này liên quan gì đến , chạy theo gì?”
“Tôi phải chăm sóc ấy chứ, tôi tốt bụng như , sao đành lòng để ấy một mình sinh con nuôi con?”
Cuối cùng, thái tử gia bảo chúng tôi quay về, sắp xếp cho thân tôi ở trong biệt thự của ta.
Cho đến khi tôi và thân lại đứng trước cánh cổng biệt thự này, cả hai đều ngỡ ngàng.
Lúc mới xuyên vào thế giới này, chúng tôi cũng từng đứng ở đây như .
Mà ở ngoài biệt thự, Phật tử của giới kinh thành vẫn như chó điên, khắp nơi tìm thân tôi.
Phiên ngoại
1
Triệu Vãn Âm quyết định quyến rũ Phật tử của giới kinh thành, Hạ Hoài Diễn.
Cô ấy chỉ muốn ngủ với ta.
Vì , ấy trần truồng trốn trong giường của ta, hở chút là nhào lên người ta.
Triệu Vãn Âm vẫn luôn nghĩ thế giới này chỉ là thế giới giấy, muốn chơi thế nào thì chơi.
Cho đến khi ấy thành công bỏ thuốc, Bạch Tư Tư cũng quay về.
2
Bạch Tư Tư dọn vào sống trong nhà của Hạ Hoài Diễn.
Ban ngày, Triệu Vãn Âm cần cù dọn dẹp nhà cửa.
Hai người phụ nữ không ngừng hãm lẫn nhau, giả vờ trong sáng, tranh giành cảm.
Ép Hạ Hoài Diễn phải đứng ra giải quyết.
Hai người đều vui vẻ xin lỗi nhau trước mặt ta.
Triệu Vãn Âm khóc lóc : “Là lỗi của tôi, chắc chắn do tôi không tốt, nên tiểu thư Bạch mới đẩy tôi. Tôi thực sự không sao, tôi chỉ là một người giúp việc rẻ tiền, bị đánh bị đẩy chết cũng đáng.”
Bạch Tư Tư cũng khóc: “Chắc chắn tôi gì đó không tốt, mới khiến Vãn Âm nghĩ tôi cố ý đẩy ấy. Vậy tôi rời đi .”
Hạ Hoài Diễn đều sẽ bảo Triệu Vãn Âm: “Cô xin lỗi ấy đi.”
3
Lần đầu tiên, Triệu Vãn Âm tung một cú đá Phật Sơn Vô Ảnh, đá cả hai người xuống cầu thang.
Cô ấy thích diễn kịch, không thích bị ức hiếp.
Kết quả ấy bị hệ thống điện giật, ngất xỉu tại chỗ.
Hệ thống còn trừ luôn 50 triệu!!!
Sau đó, ấy bắt đầu biết điều hơn.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn không nhịn muốn nổi loạn một phen.
Cuộc đời mà không nổi điên, thì có khác gì đã chết.
4
Hạ Hoài Diễn vô cùng thích vụng trộm với ấy.
Vừa vụng trộm, vừa ấy chỉ là món đồ chơi.
Chỉ là công cụ phát tiết.
Triệu Vãn Âm chịu nổi sao?
Mang thai chạy trốn chứ gì.
Vậy thì chạy!
5
Người ta , dưới ánh đèn là nơi tối nhất.
Hạ Hoài Diễn không ngờ, Triệu Vãn Âm đã quay về kinh thành.
Và sống công khai trong nhà Chu Mặc Thâm.
Năm thứ hai kết hôn, Giang Đồng và Chu Mặc Thâm sinh một bé trai.
Hạ Hoài Diễn thường xuyên đến nhà họ, đứa bé rồi lẩm bẩm: “Tôi cứ cảm thấy, cuộc sống này vốn nên là của tôi.”
Chu Mặc Thâm mỉm , mái tóc bạc của Hạ Hoài Diễn đầy thương cảm.
Ôi, đàn ông cũng không chịu nổi áp lực.
6
Từ lần ngất xỉu đó, Chu Mặc Thâm đã thức tỉnh cốt truyện.
Anh ta là nam chính.
Thư ký của ta là nữ chính.
Hai người vì một buổi tiệc xã giao mà bị hãm , ngủ cùng nhau.
Anh ta bắt đầu hận Giang Đồng, cho rằng cố leo lên giường ta.
Theo kịch bản, ta vừa ngủ với , vừa mắng thấp hèn.
Y như cốt truyện của Hạ Hoài Diễn và Triệu Vãn Âm.
Giang Đồng mang thai bỏ trốn.
Anh ta mới nhận ra người mình thật sự là .
Nhưng tất cả đã quá muộn.Đọc full tại page vân hạ tương tư
Hơn nữa, còn tái hôn, dắt theo một người đàn ông khác, ngày ngày phô trương cảm trước mặt ta!
Anh ta đã rơi vào “hỏa táng tràng”, không thể cứu vãn.
7
Anh ta , ta cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Ngày nào cũng như “thần tài nhỏ”, vung tiền cho vô số phụ nữ lạ mặt.
Thì ra tất cả chỉ là cốt truyện.
Anh ta tỉnh rồi!
Cốt truyện này, ta không muốn đi nữa.
Trong cốt truyện ban đầu, Hạ Hoài Diễn và Triệu Vãn Âm vốn là cặp oan gia, cuối cùng sẽ kết hôn sinh con.
Mỗi lần Triệu Vãn Âm gặp Chu Mặc Thâm, đều phải mấy câu châm chọc.
Bây giờ, cốt truyện đã đổi.
8
Không ngờ, Triệu Vãn Âm thực sự ở bên một người đàn ông khác!
Mà người đó lại là út của ta – Chu Tầm Vọng!
Triệu Vãn Âm cũng chẳng thèm trốn nữa.
Cô ấy công khai ôm con của Hạ Hoài Diễn, khoe khoang cảm với Chu Tầm Vọng.
Trong một bữa tiệc, Triệu Vãn Âm tô son đỏ rực, mỉm với Hạ Hoài Diễn đang ngây người: “Lâu rồi không gặp, Hạ tiên sinh.”
Sau đó là hàng loạt những màn kịch kinh điển như: đội mưa xin quay lại, quỳ lạy cầu xin, dâng hết gia sản…
Giang Đồng mỗi lần đều coi như tám chuyện vui kể cho Chu Mặc Thâm nghe.
Chu Mặc Thâm giống như thấy phiên bản khác của mình, không mấy hứng thú.
9
Nhà họ Chu.
Ông cụ trong thư phòng, hận sắt không rèn thành thép, mắng con trai và cháu trai.
Một lũ đều không chịu nghe lời ông sắp đặt hôn sự.
Triệu Vãn Âm và Giang Đồng ngồi trên sofa, mỗi người ôm một đứa bé, lập cả nhà họ Chu.
Triệu Vãn Âm trợn mắt: “Tôi muốn ly hôn.”
Giang Đồng xoa cái eo vẫn còn đau: “Cậu ly thì tôi cũng ly.”
[Toàn văn hoàn.]
Bạn thấy sao?