27
Hương thơm dịu nhẹ tràn ngập mũi tôi.
Môi ta mềm mại ấm nóng, áp lên môi tôi…
Tôi bị hôn đến choáng váng.
Tỉnh lại đã thấy mình đang ngồi trên đùi ta.
Đỉnh thật.
Tài xế đã xuống xe đi hút thuốc rồi.
Tôi thở nhẹ, tay chống vào ngực ta.
Giọng ta trầm thấp gợi cảm vang bên tai tôi: “Thế nào? Hài lòng chứ? Chưa cần phải trả tiền đâu.”
Tôi nuốt nước bọt.
Cảm giác này… khác thật.
Tôi đi tiêu tiền là để tận hưởng cảm giác nữ vương.
Còn với ta, tuy không phải tốn tiền, trải nghiệm lại hoàn toàn khác.
28
Tôi nằm trên giường, gọi điện cho thân.
Kết quả, giọng ấy ngắt quãng: “Alo? Ừm… A… Đồng, Đồng à…”
!!!
Tôi vội vàng cúp máy.
Nhưng cúp xong lại có chút tiếc nuối.
Chưa kịp nghe xong một màn “live” cảnh xuân cơ mà.
Tôi lướt vài video nam người mẫu khoe body, hài lòng số dư trong tài khoản, rồi chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, tôi ở nhà xem phim.
Bạn thân gõ cửa phòng tôi.
Cô ấy với đôi mắt thâm quầng, xoa eo bước vào.
“Tớ…”
Cô ấy phất tay: “Tớ ngủ với Phật tử rồi. Tsk tsk tsk, kiểu cấm dục quả nhiên rất mạnh!”
Tôi tò mò: “Cậu sao ngủ với ta? Tớ nhớ nam phụ phải giữ mình vì Bạch Tư Tư cơ mà.”
“Tớ bỏ thuốc đó.”
???
!!!
“Sao cậu lại lấy kịch bản nữ phụ ác độc thế hả?”
“Yên tâm, ta không biết là tớ, tớ đã thôi miên ta rồi, ta nghĩ đó chỉ là một giấc mơ.”
29
Tôi rơi vào trầm tư.
Sau khi kể lại trải nghiệm của mình, thân tôi vỗ trán: “Chẳng lẽ cậu mới là nữ chính thật à?”
“Nhưng không đúng nha, tớ nhớ cuốn tiểu thuyết này, phần đầu đều viết về Bạch Nguyệt Quang, thái tử gia và Phật tử cơ mà.”
Hai chúng tôi đều không hiểu nổi.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Hai vị đại Phật đứng ngoài cửa.
Thái tử gia mất kiên nhẫn nhấn chuông mấy lần.
Tôi và thân nhau.
Cùng nhau… giả chết.
Kết quả điện thoại vang lên.
Giọng thái tử gia lạnh như băng: “Mở cửa. Đừng để tôi phải gọi thợ khóa tới.”
Tôi nở nụ : “Xin hỏi, sếp, Hạ, có chuyện gì ạ?”
30
Thái tử gia với tôi: “Đi với tôi đón Bạch Tư Tư.”
Phật tử vốn đang trừng mắt thân tôi, đột nhiên thất thần: “Gì cơ? Tư Tư sắp về à?”
Bạn thân tôi cũng bày ra vẻ mặt đáng thương, thực ra đang điên cuồng nháy mắt với tôi, ra hiệu: Làm sao bây giờ?
Quả nhiên, Phật tử thân tôi với ánh mắt chán ghét: “Đừng tưởng dùng thủ đoạn bẩn thỉu leo lên giường tôi thì tôi sẽ , chẳng qua chỉ là món đồ chơi. Cầm cái thẻ này đi. Im miệng. Nếu để Tư Tư biết sự thật, tôi sẽ .”
Tôi buột miệng: “Trong đó có bao nhiêu tiền?”
“50 triệu.”
Phật tử bình thản trả lời.
Tôi hít sâu một hơi.
Ở chỗ thái tử gia, bọn tôi chưa từng cầm qua nhiều tiền mặt như thế.
Chỉ cầm thẻ của ta để quẹt mua quà thôi.
Mắt tôi sáng rỡ: “Chẳng lẽ tôi không cần phí bịt miệng sao?”
Phật tử như không nghe thấy lời tôi.
Vì ta đang nhập vai với thân tôi rồi.
Chỉ thấy thân tôi siết chặt tấm thẻ, ngón tay thon dài trắng nõn nổi rõ cả gân xanh.
Cô ấy cắn môi đáng thương, đôi mắt ngấn lệ: “Tôi biết, tôi không bằng ấy. Tôi chỉ muốn có một đêm với , để kỷ niệm cả đời tôi…”
Nói xong, ấy nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài như chuỗi ngọc đứt dây.
Tôi đau lòng ôm chầm lấy ấy: “Vãn Âm! Sao cậu phải khổ thế này? Cậu sắp tan vỡ rồi đấy, vì một người đàn ông như thế, có đáng không? Cậu đã đánh mất sự trong trắng của mình rồi mà!”
31
Cuối cùng, cả bốn người chúng tôi cùng đi đón Bạch Tư Tư.
Bạn thân tôi vẫn đang diễn kịch bản bảo mẫu.
Cô ấy còn mặc nguyên bộ đồng phục giúp việc, bày ra dáng vẻ vợ nhỏ đi theo sau Phật tử.
Tôi khẽ hỏi ấy: “Cậu bị bệnh à? Cầm tiền rồi mà còn chưa đi? Muốn bị ngược à?”
“Cái gì?” Cô ấy ngượng ngùng : “Tớ vẫn chưa ngủ đủ với ta, cậu không biết đâu, ban ngày ta ăn chay niệm Phật, buổi tối hóa thân thành sói đấy.”
???
Nhưng tôi nhanh chóng không còn tâm trí quan tâm thân nữa.
Vì thái tử gia đang nắm chặt tay tôi.
Tôi giãy ra, vẻ mặt nhục nhã: “Tôi bán nghệ không bán thân! Cẩn thận tôi kiện quấy rối nơi việc đấy!”
Anh ta lạnh: “Vậy sao không rút tay khỏi cơ bụng tôi đi?”
Đáng ghét.
Là ta kéo tay tôi đặt lên đó trước.
32
Thấy tôi không vui, ta ôm chặt lấy tôi: “Phải sao em mới chịu ngoan ngoãn nghe lời?”
Tôi sụt sịt: “Tôi cũng không nhất thiết cần tiền, chủ yếu là tôi luôn coi như cấp trên trong sáng, bây giờ đột ngột bắt tôi rẽ hướng —”
Anh ta lấy ra một tấm thẻ: “Trong đây có 50 triệu, tiền tiêu vặt cho em.”
Tôi cắn môi, nhẹ nhàng nhận lấy: “Thật ra, ngay từ ngày đầu tiên gặp , tôi đã thích rồi, bao năm nay, tôi như không khí ở bên cạnh , chỉ mong có thể ý đến tôi. Hôm đó tôi xin nghỉ việc, cũng là để ghen…”
“Mặc Thâm?”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên.
Cả hai chúng tôi cùng quay lại.
Nhìn thấy Bạch Tư Tư mặc váy trắng, gương mặt tái nhợt tiều tụy vẫn xinh đẹp vô cùng.
Phật tử đến ngẩn người.
Thái tử gia liếc qua, rồi tôi : “Đây là thanh mai trúc mã của tôi, Bạch Tư Tư. Tư Tư, đây là tôi, Giang Đồng, chúng tôi sắp kết hôn rồi, lần này nhất định em phải ở lại dự hết hôn lễ của bọn rồi hãy đi.”
Tôi che miệng: “Anh chưa từng muốn kết hôn nhé, chuyện đó tính phí khác đấy —”
Anh ta lập tức bịt miệng tôi lại.
33
Bạch Tư Tư không thể tin nổi thái tử gia.
Sau đó, ấy tao nhã ngã về phía chúng tôi.
Cảnh tượng như quay chậm.
Bạn thân tôi cũng “á” lên một tiếng, cũng sắp ngất.
Tôi và thái tử gia như bị đóng băng.
Phật tử liếc thân tôi, thoáng lướt qua một tia đau lòng.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn chọn đỡ lấy Bạch Tư Tư.
Tôi vội vàng chạy tới đỡ thân.
“Cậu gì thế?” Tôi nghiến răng hỏi bên tai ấy.
“Tớ đang thêm đất diễn cho mình. Vai diễn là phải tranh giành mới có .”
34
Cuối cùng, Phật tử bế Bạch Tư Tư rời đi.
Tôi ôm thân, với thái tử gia: “Sếp, mau tới ôm ấy đi. Tôi ôm không nổi.”
Sếp đút tay vào túi, mặt lạnh tanh: “Tôi cũng ôm không nổi, đợi Hạ Hoài Diễn quay lại đi.”
Nói xong.
Anh ta còn gọi cho Hạ Hoài Diễn: “Ở đây còn một người, cậu có tối đa 5 phút để xem.”
Một lúc sau, Hạ Hoài Diễn mồ hôi đầm đìa chạy về, bế thân tôi đi mất.
Anh ta liếc thân đang bất tỉnh, trong mắt tràn đầy lưu luyến và quyến luyến.
Cuối cùng, thân tôi và Bạch Tư Tư cùng nhập viện.
Bạn thân tôi nằm lặng lẽ trong phòng bệnh, buồn bã lướt điện thoại.
Phật tử thì ân cần chăm sóc Bạch Tư Tư.
Bạch Tư Tư xõa tóc, nhẹ nhàng tựa vào lòng Phật tử.
35
Tôi theo thái tử gia rời khỏi bệnh viện.
Luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Luôn cảm thấy…
Vị trí bên cạnh Bạch Tư Tư lẽ ra phải là của thái tử gia.
Tôi nghĩ mãi không ra.
Hình như từ sau khi thái tử gia tỉnh dậy, ta đã không còn như trước nữa.
Hình như… ta mọc não rồi.
Xem ra, mọc não thật sự sẽ rất đau.
Cho đến khi ta theo tôi vào tận nhà.
Tôi gãi đầu: “Anh về đi.”
Anh ta kéo lỏng cà vạt, ép tôi vào tường: “Về gì mà về? Tôi muốn sống chung với em.”
Nói xong, ta cúi xuống hôn tôi mãnh liệt.
Đàn ông chủ thật sự là không thể chống cự.
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao thân tôi lại ngủ với Phật tử chưa đủ.
Nam chính trong tiểu thuyết, quả nhiên danh bất hư truyền.
Bạn thấy sao?