“Không đâu, ký chủ.” Giọng càng lúc càng giống đang nén , “Thật ra, khi Tiên Ông tìm thấy , đã… vừa mới bước ra khỏi lò hỏa táng.”Hà Cẩn: “…”“Ký chủ, không cần quá đau lòng đâu,” giọng tổng đài vội an ủi, “Ít nhất bây giờ cũng sống lại, không phải sao?”“Ta… Ý ngươi là ta nên cảm ơn vì đã xuyên thành một kẻ điên khùng, chết không chỗ chôn sao?”“Không cần cảm ơn đâu.” Giọng vẫn đều đều, lại mang vẻ vui vẻ kỳ lạ, tiếp tục giải thích:“Thật ra, nhân vật như Hà nhị tiểu thư không khó ký chủ đâu. Cô cũng từng đọc qua nguyên tác rồi, phải không? Làm một kẻ thần kinh, chỉ cần không điều gì bình thường là . Ví dụ, từ giờ trở đi đừng tự tìm phiền phức với Tạ Hạnh An nữa, đảm bảo sẽ sống yên ổn đến cuối cùng.”Được rồi. Nghĩ đến việc linh hồn mình, dù có quay về hiện đại, cũng chỉ có thể ở trong một cái hộp nhỏ, Hà Cẩn đành buông xuôi, chấp nhận nghe theo số mệnh.“Cô có thể chấp nhận không?”“Ta còn lựa chọn nào khác sao?”“Khụ, cũng đúng. Nhưng ngoài ra, ký chủ…” Giọng ngập ngừng, như thể sắp ra điều gì đó bất thường.“Thực ra hệ thống của chúng ta cũng giống như trang mạng văn học Nhược Thủy mà thường đọc, hay bị lỗi. Vì thế, sẽ phải tự xoay xở một thời gian. Lần tiếp theo ta xuất hiện cũng không biết là khi nào…”Một âm thanh chói tai như tiếng điện giật xẹt qua, Hà Cẩn đau đến mức như muốn nứt óc.Chết tiệt! Cái âm thanh của dịch vụ chăm sóc khách hàng kia biến mất tiêu.“Chuyện gì thế này!” Hà Cẩn phiền muộn, ngước hai nha hoàn đang quỳ trước mặt, vội vàng lên tiếng: “Thôi , các ngươi mau đứng lên! Nào, hay là ta nghe thử! Giữa ta và Tạ Hạnh An... Ờ... quan hệ hiện tại ra sao?”Hai nha hoàn nhau, ánh mắt đầy bối rối, rồi lại cùng quay sang ngó nàng.Được rồi, nàng hiểu mà, chắc chắn là chẳng tốt đẹp gì.Lần đầu tiên nhân vật nguyên bản xuất hiện trong sách là ở chương thứ hai. Khi ấy, nàng bảy tuổi, còn Tạ Hạnh An mười tuổi. Một tiểu nương, chẳng hiểu mắc phải chứng bệnh gì, ngay từ lần đầu gặp hắn đã thấy ngứa mắt, còn muốn giẫm lên tay hắn để vui chơi.“Vậy… ta đổi câu hỏi khác.” Hà Cẩn run run , “Cho tới giờ, ta đã gì với Tạ Hạnh An? Các ngươi... còn nhớ không?”
Cô nha hoàn thấp hơn định mở miệng, liền bị nha hoàn cao hơn kéo tay áo, ánh mắt thoáng chút ngập ngừng.“Không sao, các ngươi cứ đừng ngại.” Hà Cẩn gượng, giả bộ nhẹ nhàng, “Coi như ra để ta vui.”
Bạn thấy sao?