Trần Minh nhanh chóng mặc quần áo, chuẩn bị đồ đạc cần thiết. Anh mặc chiếc áo da, quần Jeans sành điệu, đội mũ bảo hiểm vào, và cưỡi chiếc moto thích của mình.
“Cưng ơi! đi nào” Trần Minh với chiếc moto, tươi rói.
Anh khởi xe và lao vút ra khỏi nhà. Gió sớm mát lạnh thổi vào mặt, khiến cảm thấy sảng khoái và phấn chấn. Đường phố lúc này còn vắng vẻ, ánh nắng bình minh bắt đầu le lói, tô điểm thêm vẻ đẹp của cảnh vật. Con đường phía trước rộng mở, không gian thoáng đãng giúp cảm thấy tự do và thoải mái. Khi rời khỏi thành phố, gió thổi mạnh qua mặt cảm thấy như mọi lo toan đều tan biến. Trần Minh tăng tốc, cảm giác adrenaline chạy dọc khắp cơ thể. Con đường vắng vẻ, chỉ có tiếng cơ vang vọng giữa không gian yên bình của ngoại thành.
Bỗng nhiên, một chiếc xe tải xuất hiện từ ngã rẽ phía trước, lao ra với tốc độ nhanh. Trần Minh giật mình, cố gắng bẻ lái tránh không kịp. Tiếng phanh xe rít lên, bánh xe trượt dài trên mặt đường.
Sau tiếng "R ầ ầ ầ mmmm ", cả cơ thể bị hất văng ra khỏi xe.
Trần Minh rơi mạnh xuống mặt đường, cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể. Chiếc moto lăn lộn nhiều vòng trước khi dừng lại, những mảnh vỡ tung tóe khắp nơi. Những người đi đường nhanh chóng tập trung lại hiện trường tai nạn. Họ thấy Trần Minh nằm bất trên mặt đường, máu chảy từ vết thương trên trán.
- Gọi cấp cứu nhanh lên! - Một người hét lên, điện thoại di trên tay.
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên từ xa, xe cấp cứu đến, các nhân viên y tế nhanh chóng sơ cứu cho Trần Minh. Họ đặt lên cáng, đưa vào trong xe. Một trong số họ kiểm tra nhịp tim, ánh mắt lo lắng:
- Anh ấy còn sống, rất yếu. Nhanh chóng đến bệnh viện!
Trên đường đến bệnh viện, Trần Minh vẫn chìm trong hôn mê. Những ký ức lộn xộn hiện ra trong đầu , từ cuộc gặp gỡ với Vương Việt đến khoảnh khắc tai nạn. Tất cả như một cuốn phim quay chậm, những hình ảnh đan xen không ngừng. Mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ mịt, âm thanh nhạt nhòa dần. Trước khi chìm vào hôn mê, nghe thấy một tiếng vang lên từ xa:
" Trần Minh cậu là Thanh Vũ, Thanh Vũ là cậu?"
Ánh sáng chói lòa hiện ra, mọi thứ xung quanh trở nên trắng xóa. Trần Minh cố gắng mở mắt, không thể chống lại cảm giác mệt mỏi kéo đến. Trong giây phút ấy, cảm nhận sự thay đổi lạ thường trong không gian.
Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy , như thể đang rơi vào một thế giới khác. Những hình ảnh mờ ảo hiện ra trước mắt, những khuôn mặt lạ lẫm, những tiếng kỳ bí. Anh cảm thấy mình như đang bị kéo vào một không gian hoàn toàn xa lạ, không thể cưỡng lại.
Khi Trần Minh mở mắt, cảm giác đau đớn vẫn còn đó, xung quanh. Khung cảnh lạ lẫm hiện ra. Anh đang nằm trên một chiếc giường rộng lớn, có màn che diêm dúa, trong một căn phòng trang trí theo lối kiến trúc cổ điển thời vua chúa.
"Mình đang ở phim trường sao". Anh cố gắng ngồi dậy, cảm thấy cơ thể mình yếu ớt và lạ lẫm.
"Điện hạ, người đã tỉnh!" Một giọng lo lắng vang lên. Trần Minh quay lại, thấy hai người thanh niên trẻ mặc trang phục binh lính cổ trang đang đứng bên cạnh giường, khuôn mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ.
“Tôi… tôi đang ở đâu đây?” Trần Minh hỏi, giọng vẫn còn ngơ ngác.
“Điện hạ, người không nhớ gì sao? Người gặp tai nạn khi đang cưỡi ngựa đi săn,” người cận vệ trẻ , ánh mắt lo lắng.
“Cưỡi ngựa đi săn, không phải là mô tô sao?” Trần Minh hỏi, ánh mắt đầy thắc mắc.
Người cận vệ lớn tuổi hơn Trần Minh, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. “Điện hạ, người cảm thấy trong người thế nào?” ta hỏi.
“Tôi… tôi không sao, chỉ là hơi đau đầu một chút,” Trần Minh trả lời, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
“Hai cậu là ai?”
Người cận vệ trẻ ngạc nhiên vẫn nhanh nhẹn đáp: “Thần là Lý Kiên, còn đây là Vũ Trung, người không nhớ sao?”
“Vũ Trung và Lý Kiên…” Trần Minh lặp lại, ánh mắt mơ hồ. “Chuyện này thật kỳ lạ…”
Hai cận vệ nhau, vẻ mặt vẫn lo lắng. “Điện hạ, người có nhớ gì về tai nạn không?” Vũ Trung hỏi.
“Không nhớ rõ lắm… Nhưng tại sao hai cậu lại gọi tôi là điện hạ?” Trần Minh hỏi, cố gắng xâu chuỗi mọi việc.
“Điện hạ, người là Tứ hoàng tử của Thiên Yến, Cao Thanh Vũ,” Lý Kiên giải thích.
“Thanh Vũ… Tứ hoàng tử…” Trần Minh lẩm bẩm, cố gắng nhớ lại.
“Vậy… người trong giấc mơ của ta… người về Vũ Trung và Lý Kiên… Là hai cậu sao?”
Hai cận vệ nhau, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Điện hạ, người thật sự không nhớ gì sao?” Vũ Trung hỏi, giọng đầy lo lắng.
“Không… Tôi đã có một giấc mơ kỳ lạ… Nhưng chắc là không sao,” Trần Minh cố gắng trấn an bản thân và hai cận vệ.
Bạn thấy sao?