Xuyên Sách Làm Nam [...] – Chương 10

“Để hoàn thành vai diễn Thanh Vũ, mình cần phải hiểu rõ hơn về cuộc sống nơi này và mối quan hệ của Thanh Vũ,” Trần Minh tự nhủ. Anh quyết định tìm hiểu kỹ lưỡng về mọi thứ xung quanh.

Anh cho gọi Vũ Trung và Lý Kiên.

"Ta muốn biết rõ hơn về các quy tắc trong cung, và cả những gì liên quan đến cuộc sống hàng ngày của ta," Trần Minh nhẹ nhàng .

Lý Kiên Trần Minh với vẻ nghiêm trang, bắt đầu kể tỉ mỉ từng quy tắc, từ cách ứng xử với các quan thần, đến việc tham gia các buổi yến tiệc. Vũ Trung bổ sung thêm những chi tiết về sở thích và thói quen của Thanh Vũ.

Sau khi nghe Vũ Trung và Lý Kiên kể xong, trời đã sẩm tối. Có tiếng của cận vệ ngoài cửa bẩm báo.

"Bẩm Tứ hoàng tử, thái tử Cao Thanh Vân và tam hoàng tử Cao Thanh Bảo đến". cận vệ thông báo, giọng rõ ràng và cung kính.

Trần Minh nhanh chóng nhập vai Thanh Vũ gật đầu ra hiệu đồng ý:

“Mời vào”.

Ngay sau đó, thái tử Cao Thanh Vân và tam hoàng tử Cao Thanh Bảo bước vào. Thái tử Cao Thanh Vân, với thân hình cường tráng và vẻ mặt điềm đạm, ánh mắt sáng ngời và nụ tự tin, toát lên khí chất của bậc quân vương. Trái ngược lại, tam hoàng tử Cao Thanh Bảo hoạt bát và phóng khoáng, gương mặt tuấn tú đầy sức sống, luôn mang theo nụ tươi tắn và ánh mắt tinh nghịch.

"Thanh Vũ, đệ ta lo lắng muốn chết!" Cao Thanh Bảo nhanh nhảu lên tiếng, giọng điệu quan tâm.

"Đại ca, Tam ca, đệ vẫn ổn," Thanh Vũ đáp, cảm thấy lòng mình ấm áp trước sự quan tâm của hai sư huynh.

"Tiểu Vũ, sao đệ lại bất cẩn như ? Ngày thường thân thể yếu ớt, sao lại cả gan cưỡi con ngựa mới thuần dưỡng? thật nguy hiểm!"

Cao Thanh Vân nghiêm giọng, ánh mắt lo lắng Thanh Vũ.

Thanh Vũ điềm đạm đáp.

"Đại ca, Tam ca, đệ thật sự không ngờ ngựa lại phản kháng dữ dội như . Chỉ là đệ không muốn hai huynh phải thất vọng."

Cao Thanh Bảo nhẹ, vỗ vai Thanh Vũ,

"Tiểu Vũ, đệ phải cẩn thận hơn. Thân thể đệ yếu ớt, không thể nào giống như bọn ta ."

Thái tử Cao Thanh Vân gật đầu, giọng trầm ấm,

"Tiểu Vũ, ta hiểu đệ muốn tham gia săn bắn cùng chúng ta, an toàn của đệ vẫn là trên hết"

Cả ba lặng im trong giây lát, không khí trở nên trầm lắng.

Cao Thanh Bảo đột nhiên lên tiếng, đôi mắt ẩn chứa nỗi ưu tư sâu xa.

"Sáng nay thiết triều ta có nghe chính sự rất căng thẳng, phụ hoàng thực rất đau đầu. Nhị ca đang trấn ải ở biên cương gặp nhiều khó khăn, quân ta đã liên tiếp thua trận. Ta thật sự lo lắng cho nhị ca".

Cao Thanh Vân khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng buồn.

"Thanh Long đang gánh vác trọng trách lớn. Chúng ta ở đây thật đúng là quá an nhàn, hưởng vinh hoa phú quý, là một thái tử ta cảm thấy thật hổ thẹn."

Không khí đột ngột trở nên căng thẳng. Cao Thanh Vân và Cao Thanh Bảo cùng nhau, rồi ánh mắt quay về phía Thanh Vũ. Thanh Vũ cảm nhận sự lo lắng và ái ngại trong ánh mắt của họ, chàng đã biết trước điều gì đang chờ đợi mình.

"Phụ hoàng đã hạ chỉ cử sứ giả đi cầu hòa, điều kiện của Thiên Vân quốc đưa ra thật quá quắt” Cao Thanh Vân trầm ngâm, giọng có phần tức giận.

Cao Thanh Bảo không giữ bình tĩnh lớn tiếng :

"Đúng , chúng cầu hoàng thất chúng ta đưa một hoàng tử chưa lập thất sang Thiên Vân con tin. Thật không thể chấp nhận !"

Thanh Vũ hít một hơi sâu, giọng chàng bình tĩnh đầy quyết tâm.

"Thái tử, Tam ca, phụ hoàng đã quyết định người sang Thiên Vân Quốc sẽ là đệ?".

Cao Thanh Vân và Cao Thanh Bảo đều kinh ngạc, im lặng trong giây lát. Thái tử Thanh Vân là người lên tiếng trước.

"Tiểu Vũ, đệ có biết việc này nguy hiểm thế nào không? Sang đó, đệ sẽ phải đối mặt với bao hiểm nguy, chịu đựng sự giám sát nghiêm ngặt của Thiên Vân quốc."

Cao Thanh Bảo cũng thêm, giọng điệu lo lắng,

"Tiểu Vũ, đệ còn trẻ, lại yếu ớt, sao có thể chịu đựng ?

Thanh Vũ giữ vững quyết tâm, hai người của mình.

"Đệ đã suy nghĩ kỹ. Đây là cách duy nhất để đổi lấy hòa bình cho Thiên Yến. Nếu đệ có thể giúp đất nước tránh khỏi chiến tranh, cứu bách tính đệ sẵn lòng chấp nhận mọi nguy hiểm."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...