Thợ quay phim của tổ tiết mục đứng ở nơi xa đã lắp xong máy quay phim, dõi theo từng hành của chúng tôi.
Chớp mắt một cái, một tiếng đã trôi qua.
Quầy xem bói của chúng tôi không có ai quan tâm.
“Chị Hạ Thu... chúng ta có không?” Ninh Diệp Thần cẩn thận hỏi.
“Yên tâm, chắc chắn có thể.” Tôi an ủi cậu ấy.
Hai chúng tôi đang ngồi trước cổng một trường đại học, dựa vào kinh nghiệm của tôi mà , rất ít sinh viên có thể từ chối sự quyến rũ của mấy thứ mê tín này.
Quả nhiên, tiếng chuông vừa vang lên, cổng trường học cũng trở nên ồn ào.
Sinh viên tan học đi tới đi lui, ai cũng tò mò đánh giá chúng tôi.
“Quầy này của có thể xem những vấn đề gì ?”
Cuối cùng cũng có một nữ sinh đến hỏi.
“Sự nghiệp, việc học, , sức khỏe... Cái gì cũng có thể xem nha.” Tôi , thái độ không nhiệt cũng không lạnh nhạt, vô cùng phù hợp với thiết lập bà đồng bây giờ.
“Một vấn đề dao từ 50 đến 100 tệ, chỉ cần là câu hỏi tôi sẽ xem .”
Nữ sinh tôi, nhắm mắt rồi hít sâu một hơi, sau đó ngồi xuống.
“Tôi muốn xem chuyện cảm.” Cô ấy : “Tôi muốn xem người tôi thích gần đây có phải là duyên phận của đời mình không.”
Tôi trộn bài lên, để ấy rút ba tấm bài, sau đó lật từng tấm một theo thứ tự.
Chén thánh đảo ngược, kiếm lộn ngược, tháp đảo ngược.
Tôi: “...”
“Hoa đào nát đúng tiêu chuẩn.” Tôi nữ sinh, vẻ mặt vô cùng chân thành.
“Chị em, mau chạy đi!”
“Tôi cảm thấy người này không chỉ mập mờ với mình , ta rất có tố chất hải vương đấy.”
“Đúng đúng đúng! Phải! Tôi cũng cảm thấy như ! Bạn cùng phòng tôi đã nhiều lần thấy ta đi với nữ sinh khác trên sân trường, ta với tôi đó đều là học...”
“Tôi cảm thấy tâm trạng của bị ta ảnh hưởng rất nhiều, người này chắc chắn rất biết cách mập mờ với người khác trong một thời gian dài.”
“Đúng .” Nữ sinh kích nắm lấy tay tôi: “Nửa tháng nay tôi vì ta mà buồn bực rất nhiều! Ngày nào lên lớp cũng không tĩnh tâm , trong đầu đều là ta!”
“Vấn đề này không lớn, cắt đứt là . Chị em à, đàn ông hai chân trên đường đầy ra, đừng buộc mình vào một gốc cây.”
“Nhưng tôi không hạ quyết tâm ...”
“...”
“...”
Bạn thấy sao?