Lúc này tôi mới đột nhiên giật mình.
Trong truyện, Lê Mạn Mạn nhận nhân vật nữ hai nên muốn bôi đen nữ chính.
Nhưng bây giờ vai nữ hai của ta bị tôi nửa đường cướp mất.
Lê Mạn Mạn không còn có lí do để căm ghét nữ chính, chỉ có thể chuyển sự thù hận đó lên người tôi.
Nhưng mà cuối cùng lại mất cả chì lẫn chài.
Thời gian ra mắt phim rất đúng lúc, chưa đến hai tháng, “Phong vạn chủng” đã nhận đề cử giải thưởng.
Tôi là nữ hai nên cũng mời đến lễ trao giải với đoàn phim.
Tôi đến sớm, ngồi tại chỗ mình ngẩn người.
“Hạ Thu? Lâu rồi không gặp nha.”
Tôi ngẩng đầu, phát hiện là Lê Mạn Mạn.
Cô ta thân thiết ngồi cạnh tay, bày ra dáng vẻ chị em cây khế thâm với nhau, vừa mở miệng đã thân thiện đến rùng mình.
“Tôi...”
“Lê Mạn Mạn.” Nữ chính đột nhiên xuất hiện phía sau lưng ta, cắt ngang lời ta sắp .
Nữ chính mỉm , ánh mắt sắc bén mang theo sự nguy hiểm.
“Tôi có thể mời cách xa Tiểu Thu ra không nhỉ?” Cô nhẹ nhàng .
Dưới ánh mắt từ cao xuống của ấy, tôi thấy Lê Mạn Mạn sợ đến run cả người.
Lê Mạn Mạn xuất hiện chỉ là một việc nhỏ đến không thể nhỏ hơn , hoàn toàn không ảnh hưởng đến cốt truyện.
Tôi đề cử giải nữ phụ xuất sắc nhất, cuối cùng cũng không nhận phần thưởng.
Nữ chính lo lắng nắm chặt tay tôi, lại bị tôi vỗ lưng an ủi ngược lại.
Tôi hiểu rất rõ, dựa vào năng lực của tôi bây giờ cũng không xứng với giải nữ phụ xuất sắc nhất, tôi cũng sẽ không vì chuyện này mà đau buồn.
Điều tôi muốn nhất trong lễ trao giải này chính là ngồi dưới sân khấu vỗ tay cho nữ chính.
Quả nhiên nữ chính nhận giải ảnh hậu.
Cô ấy bước lên sân khấu nhận giải trong ánh đèn, hoa tươi và lời chúc mừng của mọi người.
“Tôi muốn cảm ơn đạo diễn Vương, cảm ơn tất cả nhân viên trong đoàn phim “Phong vạn chủng”.”
“Cảm ơn bố mẹ tôi, cảm ơn người đại diện của tôi, cảm ơn tất cả fan hâm mộ đã ủng hộ, cảm ơn tất cả những người đã quý tôi.”
“Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn người tôi.”
“Cảm ơn người đó đã xuất hiện trong cuộc đời tôi.”
Cô ấy vừa dứt lời, có người vô cùng tri kỉ mà gọi to tên tôi khiến mọi người đều bật .
Phong Tễ không nhịn nổi nữa mà đứng lên vẫy tay với nữ chính trên sân khấu: “Anh! Là ! Anh là người của em!”
Khắp hội trường đều vang.
Tôi cũng bật .
Nhưng vừa tôi lại vừa cảm thấy hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa đã bật khóc.
Tôi là nữ phụ trong tiểu thuyết cảm.
Trong lòng như có một dòng nước ấm chảy ra khắp cơ thể.
Cũng là tốt nhất đời này của nữ chính.
HOÀN.
Bạn thấy sao?