Xe đi thẳng về phía trước, ra khỏi thành phố, lái đến bên ngoài ngoại ô, lái đến một...
Tôi: “?”
Trung tâm chăm sóc gấu trúc là cái quỷ gì ?
Không phải chúng tôi đến thử vai sao?
Thấy vẻ mặt mơ màng của tôi, chị Hồng lập tức giải thích:
“Theo lời đạo diễn Vương, vì nhân vật nữ hai này là một người vô cùng trong sáng ngây thơ lương thiện, đồng thời ấy cũng là một người quý vật quý hiếm.”
“Nguyên nhân khiến ấy bị là vì ấy phát hiện ra tổ chức săn trộm vật và dùng thi thể vật để vận chuyển hàng cấm nên mới bị tổ chức này diệt khẩu.”
“Vậy nên đạo diễn Vương , điều quan trọng nhất khi ông ấy tìm diễn viên diễn nữ hai là mối liên kết giữa người đó và vật.”
“Kĩ năng diễn có thể học hỏi thêm cũng không sao.”
Tôi cạn lời.
Liên kết với vật là cái quỷ gì nữa? Tôi mê man đi vào trong phòng thử vai, bên trong đã có bốn nữ diễn viên đang đợi.
Nhờ vào việc biết trước kịch bản, ánh mắt tôi lập tức về phía một nữ diễn viên rất trong sáng vô như một đóa sen trắng.
Cô ta tên Lê Mạn Mạn.
Trong sách, ta là người nhận vai nữ hai.
Tôi là người cuối cùng xuất hiện.
Thấy tôi đã vào chỗ, lập tức có người đi mời đạo diễn Vương đến.
Đạo diễn Vương trên dưới năm mươi tuổi, chuyện rất nghiêm túc.
Sau khi vào phòng, việc đầu tiên ông ấy là cho chúng tôi biết thiết lập và tính cách của nhân vật nữ hai.
Cuối cùng, ông ấy để mấy người chúng tôi thử nhân viên chăm sóc tạm thời, đi chăm sóc gấu trúc.
Ông ấy sẽ ở bên ngoài quan sát chúng tôi, tìm ra người có mối liên kết với vật.
Năm nữ diễn viên chúng tôi đều hoảng.
Bạn thấy sao?