Xuyên Sách Đổi Mệnh, [...] – Chương 6

Tôi chợt : “Ba nhà Ân, Lâm, Trình không phải đang cạnh tranh với nhà họ Tống để giành miếng đất đó sao? Con nghĩ rằng mẹ sẽ sớm không cần phải lo lắng về chuyện này nữa.”

Giọng của bà Tống chững lại: “Ý con là gì?”

“Rồi mẹ sẽ sớm biết thôi.”

Sau khi cúp máy, tôi vào màn hình mạng xã hội, những từ khóa liên quan đang nhanh chóng leo lên đầu bảng xu hướng như tôi đã dự đoán.

Những đứa con nuôi dưỡng bởi tiền bạc và tài nguyên của gia đình luôn khinh miệt những học sinh nghèo vượt khó. Xem kìa, chỉ cần bỏ ra chút tiền, họ có thể đứng ở nơi xa hơn cả đích đến của những học sinh đó.

Thật là thực tế.

Bà Tống gửi cho tôi một biểu đồ, và trong đó, hình cổ phiếu của các tập đoàn lớn đứng sau những kẻ đứng đầu chuỗi quyền lực trong trường đang dần trở nên tồi tệ hơn.

Quyền con người, bình đẳng và đoàn kết. Dù có đứng ở nơi cao nhất, đây là Hoa Quốc, chỉ cần sự thật đủ mạnh mẽ để thu hút sự quan tâm và đồng của công chúng, sẽ bị kéo xuống địa ngục.

Không tin sao?

Vậy thì cứ thử xem.

20

Học viện Harrow bị buộc phải đóng cửa để cải tổ, trạng bắt nạt và văn hóa dùng tiền để phân biệt đẳng cấp bị quốc gia lên án và phê bình nghiêm khắc.

Dù nhà họ Tống cũng là một trong những cổ đông của trường, bà Tống đã giành một dự án bất sản khác, giúp nhà họ Tống vượt lên đứng đầu trong bốn gia đình lớn.

Bà Tống rất hài lòng, vì là nữ tổng giám đốc duy nhất, bà thường bị đánh giá thấp khả năng chỉ vì giới tính của mình. Lần này, đây chính là bằng chứng tốt nhất cho năng lực của bà.

Khi gặp lại Ân Chung Ngọc, ta trông già dặn và tiều tụy hơn so với trước kia. Điều khiến tôi bất ngờ là ta lại lấy ra một chiếc nhẫn kim cương từ sau lưng.

“Trước đây tôi đã quá trẻ con và kiêu ngạo, điều đó khiến tôi đánh mất cậu.”

“Nhưng sau tất cả những gì đã xảy ra, tôi mới nhận ra điều quý giá nhất. Tô Nguyệt, hãy đính hôn với tôi.”

Tôi ta với vẻ thích thú, bởi những gì ta chính là điều mà Tống Tô Nguyệt trước đây từng khao khát.

Hoàng tử bạch mã lấy nhẫn kim cương ra, quỳ một chân xuống và bày tỏ cảm chân thành với ấy.

Tôi chớp mắt, chiếc nhẫn trong tay ta và bật , nụ nhẹ nhàng đầy táo bạo.

“Có thể đưa xa ra chút không? Viên kim cương này còn nhỏ hơn cả cái cài tóc của tôi nữa!”

21

Khi tôi vẫn chưa phải là Tống Tô Nguyệt, tôi nhớ mình đã từng lướt qua một trang sách trong quyển tiểu thuyết gốc. Trên đó là cảnh tỏ coi là kinh điển.

Ân Chung Ngọc đứng giữa vườn hoa, ánh mắt tràn đầy cảm Thẩm Tuyết Vi trước mặt.

“Cậu khác với tất cả những người phụ nữ mà tôi từng gặp. Họ đều lao vào tôi như những con sói đói, những cách thức theo đuổi nhàm chán của họ khiến tôi buồn nôn.”

Lúc đó, tôi bật lạnh, gấp cuốn sách lại. Ở trang đầu, có dòng chữ viết tay của đồng nghiệp khi tặng tôi cuốn sách—

“Tặng Chiêu Đệ.”

Tôi rất băn khoăn, tại sao những lời khen có vẻ chân thành và dễ nghe hơn khi đi kèm với việc hạ thấp các khác?

Đây có phải là một chiến trường không?

Lẽ nào việc tôi khác với những khác, hay chiến thắng trong việc chiếm trái tim của khiến tôi có thể kiêu hãnh bước lên những kẻ thua cuộc và tuyên bố:

“Nhìn đi, tôi mới là người chiến thắng, tôi đã giành trái tim của hoàng tử”?

Nhưng tại sao hoàng tử có thể đứng ở vị trí cao, sạch sẽ và trong trắng, những vô tội như những con thú cưng, để họ chiến đấu và tranh giành cảm của ta?

Khi tôi vẫn là Chiêu Đệ, tôi bị hoàng tử chơi cảm, và ngay ngày hôm sau khi bị bỏ rơi, tôi đã rạch cổ tay mình bằng một con dao nhỏ, và rồi trở thành Tống Tô Nguyệt.

Tôi nhận ra rằng, khi tôi có quyền lực, tiền bạc và địa vị, tất cả những điều đó đối với tôi chẳng còn quan trọng nữa, vì tôi không còn quan tâm.

Tôi có quá nhiều, đến mức thậm chí có thể giẫm đạp lên hoàng tử.

Tôi không muốn trở thành kẻ thua cuộc bị thương tích đầy mình trong đấu trường, cũng không muốn là người đứng trên xác chết mà hô hào chiến thắng.

Tôi muốn hủy đấu trường này.

22

Tôi đã chuyển Thẩm Tuyết Vi sang trường công lập tốt nhất ở đây.

Cô ấy thật sự rất giỏi, và chẳng mấy chốc đã nhận suất học bổng đặc cách.

Nhắc đến Trình Ấu Trạch, người mà ấy từng thích, chỉ đảo mắt: “Đồ hèn.”

“Đáng đời ta bị nhà họ Trình ruồng bỏ!

Cả Lâm Độ nữa, chuyện ta đâm một học sinh bị thương nặng cũng đã bị phanh phui.

“Gửi tặng ta một bài ‘Nước mắt sau song sắt’ đi.”

Thẩm Tuyết Vi nhăn mày đôi mắt thì sáng rực.

Giang Nhan theo không ngừng, ấy vừa nhận cơ hội tham gia một dự án ở nước ngoài, sắp tới sẽ học chuyên ngành thiết kế mà ấy thích nhất.

“Ân Chung Ngọc là người thảm nhất, trước đây ta luôn tự coi mình là vua của Harrow. Tất cả các quy tắc như cấp bậc hay ‘thẻ đỏ’ đều do ta bày ra. Những người từng bị ta bắt nạt đã liên kết tố cáo hết những việc ta đã , giờ thì gia đình ta hoàn toàn sụp đổ rồi.”

Tôi lắng nghe cuộc trò chuyện hời hợt của họ, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Nhưng mà Giang Nhan, cậu chẳng phải đã từng thề rằng sẽ không bao giờ mặc lại chiếc váy này sao? Cậu bảo nó quá rộng, khiến người khác trông cậu như đang mang bầu mà.” Thẩm Tuyết Vi vừa hút sữa chua vừa bất chợt nhớ ra và lên tiếng.

“Nhưng mình thích nó.”

Giang Nhan mỉm ngọt ngào: “Hơn nữa, bà bầu là một hình ảnh rất tuyệt vời, phải không?”

Ngoài trời mưa rả rích, thế giới dường như không có gì thay đổi, lại như có điều gì đó đã khác đi.

Trong kết thúc của cốt truyện gốc, nữ chính yếu đuối kiên cường Thẩm Tuyết Vi đã sống hạnh phúc bên cậu thiếu gia ngang tàng Ân Chung Ngọc.

Dường như đó là kết thúc “hạnh phúc mãi mãi” xã hội ưa chuộng nhất.

Nhưng rõ ràng, giờ đây đã mở ra một cái kết khác.

Những đã hiểu điều họ thực sự mong muốn, họ nỗ lực giành lấy tất cả, có suy nghĩ, có năng lực, và đang đấu tranh cho quyền lực và địa vị.

Điều đó khiến họ không chỉ nghĩ về .

Nhưng họ có mất đi không? Hoàn toàn không.

Bởi vì những ấy đang thương lẫn nhau.

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...