11
Tôi cầm lấy micro, giọng vang vọng khắp hội trường:
“Xin chào mọi người.”
Cả đám đông trò chuyện bỗng im lặng, tất cả đều ngước tôi.
“Sao chúng ta không thử một trò chơi mới nhỉ?”
Tôi đưa mắt quanh, giọng điệu có chút vui vẻ:
“Mọi năm đều là các chàng trai mời người họ muốn nhảy. Năm nay, hãy thay đổi một chút, để các chủ lựa chọn nhảy thì sao?”
Lời tôi vừa dứt, cả đám đông bùng nổ, các đều tỏ ra bất ngờ và háo hức. Lâm Độ thì trông không hiểu chuyện gì, hét lên: “Dựa vào cái gì chứ!”
Dựa vào cái gì ư?
Nụ của tôi nhạt dần, khuôn mặt giữ vẻ bình tĩnh, giọng cũng trở nên cứng rắn hơn: “Ý của tôi, cũng chính là ý của nhà họ Tống.”
Lời vừa dứt, Lâm Độ và những người khác cũng không thêm gì nữa.
Ừm… thân phận nhà họ Tống đúng là hữu dụng thật.
Tiếp theo, các cậu sẽ là những “món ăn” chờ lựa chọn.
12
Trước đây, trong những buổi dạ hội, các luôn cố gắng để mình trông thật xinh đẹp, chỉ để những người đàn ông mà họ cho là “tốt nhất” đưa tay ra mời họ nhảy.
Nhưng giờ đây, khi vai trò đảo ngược, các chàng trai đứng yên một chỗ và cuối cùng cũng hiểu cảm giác lo lắng là gì.
Những chàng trai thường hay bàn tán, chê bai này ngực phẳng, kia chân thô, giờ đây thậm chí chẳng các đó để mắt đến.
Trong khi đó, Ân Chung Ngọc và hai người của lại rơi vào một cảm giác tự mãn kỳ lạ, dường như chắc chắn rằng mình sẽ không trở thành “món hàng thừa” còn lại.
Ân Chung Ngọc hướng ánh mắt về phía tôi. Là con duy nhất trong bốn gia đình cổ đông, dù ta có không thích tôi đến đâu đi chăng nữa, giờ đây ta vẫn hy vọng tôi sẽ mời ta nhảy.
Tôi bước xuống khỏi sân khấu và đúng là tiến về phía ta.
Dưới ánh mắt của mọi người, dường như có điều gì đó đã thay đổi, lại cũng như chưa hề thay đổi.
Vì Ân Chung Ngọc và Tống Tô Nguyệt vẫn sẽ nhảy ở trung tâm sàn nhảy, bởi vì với gia thế hiển hách, cả hai đều dễ dàng trở thành người chiến thắng.
Nhưng, liệu có thực sự như không?
13
Tôi lướt qua Ân Chung Ngọc, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của Thẩm Tuyết Vi, tôi khẽ cúi người, thực hiện một tác mời nhảy chuẩn mực.
Điệu nhạc tuyệt vời vẫn vang lên.
Các dường như đã nhận ra điều gì đó, lại không thể diễn tả rõ ràng. Họ chỉ bất chợt nhớ lại cảm giác lo lắng, bất an khi đứng yên chờ đợi năm này qua năm khác, điều này khiến họ luôn phải trang điểm và ăn diện vất vả hơn trước các buổi dạ hội.
Vì thế, họ đã đưa tay ra mời những xinh đẹp đứng bên cạnh mình nhảy.
Những tà váy xòe rộng trong sàn nhảy, tôi thấy biểu cảm của Ân Chung Ngọc, trong mắt ta ánh lên một cơn giận khó tả. Quy tắc của buổi dạ hội này ban đầu là do ta đặt ra, mà giờ đây lại bị tôi vỡ theo cách này.
“Thấy không, chẳng có gì to tát cả.”
Điệu nhảy kết thúc, tôi về phía Thẩm Tuyết Vi trước mặt.
Đôi mắt ấy sáng rực rỡ, gật đđầu thật mạnh:
“Ừ! Chẳng có gì to tát cả.”
Cùng lúc đó, tôi về phía Giang Nhan ở bên kia. Cô ấy đang tháo đôi bông tai đã tai ấy chảy máu, cảm nhận ánh mắt của tôi, ấy lại và nở một nụ rạng rỡ.
Tôi hiểu ý nghĩa của nụ đó—
Đúng , không phải nào cũng muốn trở thành nhảy của họ.
14
Tan học, như thường lệ, chiếc xe của gia đình đợi sẵn ở cổng trường. Sau khi lên xe, tôi bắt đầu đọc sách như mọi khi.
Người lái xe tôi, mỉm hòa nhã: “Dạo này chủ chăm chỉ quá.”
Tôi xoa nhẹ trán, mỉm nhẹ: “Vâng, cũng đến lúc cần nỗ lực rồi.”
“À, thưa , tối nay phu nhân sẽ về ăn tối.”
Ngón tay tôi khẽ dừng lại khi lật trang sách, nét mặt khó lường: “Vậy à?”
Vì không tiếp nhiều với nội dung gốc của cuốn sách, tôi không biết rõ mẹ của Tống Tô Nguyệt—người đồn đại là thanh lịch và cao quý—thực sự là người như thế nào.
Tôi hạ thấp mí mắt, vô xoay chuỗi hạt trong tay.
Không sao cả, học gì nấy thôi.
Dù sao thì, tôi có thể bất cứ điều gì.
15
Tối nay, bầu không khí trong biệt thự mang một sự căng thẳng khác lạ so với thường ngày. Điều đó thể hiện rõ qua nét mặt lo lắng của những người hầu khi tôi bước vào, cùng với các món trang trí trịnh trọng và quý phái hơn thường lệ.
Tôi vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đẩy cửa bước vào.
Trên ghế sofa là một người phụ nữ ăn vận sang trọng, bà đang điều gì đó với người hầu. Dưới ánh đèn rực rỡ, viên ngọc lục bảo trên cổ bà càng thêm lấp lánh.
Tôi biết, đây chính là “mẹ” của tôi, bà Tống.
Bà quay đầu lại tôi, ánh mắt lướt từ đầu đến chân, dừng lại một chút rồi khẽ gật đầu với vẻ hài lòng:
“Cuối cùng thì con cũng biết mặc những bộ đồ đúng mực rồi.”
“…”
“Tiểu thư nbaf chúng ta đã về rồi, thì dọn bàn ăn thôi.” Bà đứng dậy, chỉnh lại chiếc váy của mình.
16
Bà Tống ngồi đối diện tôi, từ tốn cắt miếng bò bít tết trên đĩa. Tôi cẩn thận quan sát từng cử của bà, và bắt chước theo các quy tắc bàn ăn một cách hoàn hảo.
Không khi ăn.
Suốt bữa ăn, không khí chìm trong sự im lặng kỳ lạ, cho đến khi món chính kết thúc, bà Tống đặt dao nĩa xuống và mỉm khó hiểu: “Có vẻ như con đã quên gần hết những lễ nghi mà mình từng học rồi.”
Tôi khẽ đậy, dù móng tay dài gần như cắm vào lòng bàn tay, tôi vẫn cúi đầu tỏ ra ngoan ngoãn.
“Thôi bỏ đi.”
Bà khẽ lắc đầu:
“Lần này mẹ về, nghe cuối cùng con cũng không còn suốt ngày bám theo thằng nhóc nhà họ Ân nữa.”
Bà Tống với vẻ mặt vừa thanh lịch vừa thờ ơ tiếp lời:
“Ân Chung Ngọc, mặc dù năng lực của nó không tệ, cách sống thì…”
Bạn thấy sao?