8
Học viện Harrow có một hoạt truyền thống, đó là tổ chức một buổi dạ hội hoành tráng không lâu sau khi khai giảng.
Và buổi dạ hội này cho phép mời người khiêu vũ mà thích.
Để có thể trở thành nhảy của ba chàng “hoàng tử” ấy, rất nhiều đã dốc hết sức mình, khoác lên những bộ váy lộng lẫy mà họ gọi là “chiến giáp” để tham gia vào cuộc chiến không khói súng này.
Tôi cũng mời đi cùng để tóc và trang điểm.
Cô bên cạnh tôi tên là Giang Nhan, mái tóc dài của ấy búi lên thành một kiểu dáng đẹp mắt, ấy còn tỏ ra thản nhiên khi : “Hôm nay Ân Chung Ngọc chắc vẫn sẽ mời cậu nhảy nhỉ?”
Tôi lật giở cuốn tạp chí thời trang trong tay.
“Tôi không biết.”
Tôi thành thật trả lời, rồi hỏi ngược lại:
“Cậu có muốn nhảy của ta không?”
“Ở cả Harrow này, ai mà không muốn nhảy của ấy chứ?”
Giang Nhan có vẻ không ngờ tôi lại hỏi ấy câu này, khựng lại một lúc rồi mới đáp.
“Nếu không phải muốn trở thành nhảy của ta, thì tạo hình xinh đẹp như thế này hôm nay sẽ không có ý nghĩa gì sao?”
Tôi hỏi tiếp, “Bông tai rất nặng, áo corset cậu khó thở, lông mi giả thì không thoải mái, kính áp tròng khiến mắt khô, giày cao gót tám phân khiến cậu chẳng thể bước đi dễ dàng. Chịu đựng tất cả những điều khó chịu đó, chỉ để trở thành nhảy của ta thôi sao?”
Giang Nhan sững người, đôi mắt mở to, lắp bắp : “Tôi… tôi không biết.”
Tôi tựa lưng vào ghế, hơi ngẩng đầu, rồi bật :
“Đừng lo lắng, cậu mến một người cũng không phải chuyện gì to tát đâu.”
Đừng lo, việc thích một người không có gì sai cả, trở thành nhảy của ta sẽ không mang lại điều gì cho cậu.
Hãy đặt cảm chân thành đó lên bản thân mình. Nó sẽ khiến cậu trở nên đẹp hơn.
Lúc đó, cậu sẽ không cần áo corset, không cần lông mi giả, và vẫn có thể dễ dàng trở nên xinh đẹp hơn.
9
Học viện Harrow có một hội trường vô cùng xa hoa, nơi buổi dạ hội năm nay tổ chức.
Tiếng ồn ào vang lên khắp nơi, các ăn mặc khác nhau đều thanh lịch và tinh tế, đứng túm tụm với nhau, mắt chăm chăm hướng về phía hành lang.
Họ đều đang chờ đợi ba người giống nhau.
Tôi đứng bên cạnh Thẩm Tuyết Vi, hôm nay ấy cũng mặc một chiếc váy lộng lẫy hơn thường ngày, mỉm nhẹ nhàng với tôi.
“Rất đẹp.” Tôi khen ngợi ấy.
Thẩm Tuyết Vi trợn mắt ngạc nhiên, đôi má xuất hiện lúm đồng tiền nhẹ, bất ngờ đến mức đưa tay lên che miệng:
“Cảm ơn cậu!”
“Sao trông cậu ngạc nhiên thế?”
Tôi thắc mắc hỏi ấy.
Cô ngại ngùng mím môi:
“Vì cậu là xinh đẹp nhất ở đây, nên khi cậu khen, mình cảm thấy rất…”
Tôi ồ lên một tiếng:
“Nhưng trong mắt mình, ai cũng là người xinh đẹp nhất.”
Tôi không thêm về chuyện này nữa, chỉ về phía ba người đang xuất hiện ở hành lang, không bỏ qua sự mong chờ và kích thoáng qua trong ánh mắt của Thẩm Tuyết Vi.
“Cậu thích Trình Ấu Trạch à?”
Thẩm Tuyết Vi giật mình trước câu hỏi thẳng thắn của tôi, mặt ấy thoắt cái đã đỏ bừng, luống cuống muốn gì đó, lại càng khiến ấy lộ vẻ lúng túng chột dạ.
10
“Cậu thích ta vì điều gì?”
Thẩm Tuyết Vi dần bình tĩnh lại, có chút ngượng ngùng:
“Trình Ấu Trạch dường như không giống Ân Chung Ngọc.”
“Ồ?”
Tôi cố gắng nhớ lại những lần tiếp với Trình Ấu Trạch, ngoài hình ảnh một người yếu đuối đến mức không chịu nổi tai nghe, tôi chẳng có ấn tượng gì về ta.
“Để mình đoán thử nhé.”
Tôi nheo mắt suy nghĩ:
“Không giống ở chỗ Trình Ấu Trạch trông có vẻ dịu dàng và lịch thiệp, tôn trọng phụ nữ.”
“ Còn ấy không giống Ân Chung Ngọc, người hay bắt nạt cậu để ý, và cũng không giống Lâm Độ, người hay cợt không đúng mực. Anh ấy nhẹ nhàng, có lễ, thậm chí còn an ủi cậu khi cậu buồn.”
“Đúng …”
Câu của tôi khiến Thẩm Tuyết Vi càng thêm xấu hổ, hai tay ấy lúng túng đan vào nhau.
“Những gì cậu vừa , thực ra Ân Chung Ngọc và Lâm Độ cũng có thể .”
Tôi nhún vai:
“Đương nhiên, không phải mình đang bênh vực hai người kia. Cậu có biết không? Những lời an ủi đó và vẻ ngoài tôn trọng phụ nữ, lịch thiệp, họ đều có thể ra dễ dàng, vì họ biết cách để trở thành một hoàng tử hoàn hảo, dù họ chưa bao giờ thực sự như .”
“Những điều đó chẳng là gì cả. Nếu cậu cố gắng ra ngoài, cậu sẽ nhận ra rằng những điều này chỉ là những phẩm chất cơ bản của một con người. Chúng không phải là điểm cộng hay là thứ gì đặc biệt. Không giỡn tục tĩu, không bắt nạt con , tất cả đều là những bài học mà giáo viên đã dạy từ nhỏ. Chẳng có gì to tát cả.”
“Nếu cậu cảm thấy những điều này hiếm hoi đến mức khi thấy chúng ở một người đàn ông lại trở thành điều đặc biệt, thì chỉ có thể rằng những người đàn ông xung quanh cậu quá tệ.”
Ánh mắt tràn đầy cảm của Thẩm Tuyết Vi dần phai nhạt, ấy mơ hồ về phía Trình Ấu Trạch dưới ánh đèn sân khấu.
Lúc này, khuôn mặt lạnh lùng của ta dường như trở nên ấm áp hơn nhờ ánh sáng, đối diện với những rụt rè tiếp cận, không lời từ chối cũng không chủ .
“Kỳ lạ thật, tất cả các hôm nay đều ăn diện lộng lẫy chỉ để ba người ấy chọn.”
Tôi theo ánh mắt của ấy.
“Ừ, đúng là kỳ lạ thật.”
“Nếu thấy kỳ lạ, thì hãy cùng nhau thay đổi nó.”
Thẩm Tuyết Vi sững sờ tôi, đôi mắt ấy phản chiếu hình ảnh của tôi vào lúc này.
Một chiếc váy dài màu xanh đậm với những hạt ngọc trai quý giá đính lên, mái tóc dài búi nhẹ, vài lọn tóc rơi xuống hai bên má. Ánh mắt tôi sắc bén và thẳng thắn khi câu đó, trông thật kiêu ngạo và có phần đầy thách thức.
Chỉ một giây sau, tôi bước lên sân khấu.
Bạn thấy sao?